Hi Văn bị đánh thức bởi tiếng thu dọn đồ đạc lộp cộp trong nhà, cô bừng tỉnh mở mắt dậy thì bắt gặp Tiểu Duy đang thu xếp quần áo vào vali.
Hi Văn dụi mắt
" Em đến sớm thế à? "
Kéo chiếc vali lớn nặng trịch lại rồi cất sang một bên.
" Quần áo khá nhiều nên em đến sớm thu xếp lại một tí.
"
" Lịch trình hôm nay thế nào? "
" Chúng ta cả ngày hôm nay chỉ chụp ảnh cho nhãn hàng, vài bữa sau thì mới bắt đầu đi phim nên nói chung cũng khá nhẹ nhàng rồi.
"
Hi Văn thò chân xuống sàn xỏ đôi dép vào rồi bước đi.
" Chị đi thay quần áo chuẩn bị đây.
"
...!
Hôm nay sau khi Hi Văn chụp ảnh xong thì trời cũng đã ngã chiều.
Tiểu Duy giúp cô thu xếp tất cả chuẩn bị trở về thì Hi Văn lên tiếng
" Hay em mang đồ đạc của chị về trước, chị có chút chuyện cần giải quyết "
" Nhưng lịch trình hôm nay chỉ đến đây thôi mà, chị bận gì nữa chứ? "
Hi Văn hất cằm
" Chút việc riêng "
Giao lại hết mọi thứ cho Tiểu Duy, Hi Văn thay trang phục bình thường ra.
Cô đeo khẩu trang và đội thêm nón, đây cũng là thời trang đời thường mỗi khi ra ngoài để tránh mấy tay săn ảnh làm ảnh hưởng đến đời tư của mình.
Lái xe thẳng đến công ty của Tề Ân, chợt cô lại nghĩ chắc bản thân mình điên rồi mới đi làm việc này, đã bao lâu rồi hai người chưa nói chuyện với nhau bây giờ cô lại đường đột gặp mặt không biết anh có đồng ý không nữa.
Nhưng hôm qua cũng là Tề Ân cứu cô một mạng, đâu thể nào một tiếng cám ơn cũng không nói, như vậy không giống phong cách của cô tí nào.
Dừng xe trước cổng công ty, ôi cái nơi quen thuộc này lâu rồi cô không đến chẳng biết bên trong có thay đổi gì không nữa.
Mở cửa xe bước xuống, đôi chân ngập ngừng vừa muốn vào lại không muốn vào.
" Mình đường đột vào đó chắc chắn sẽ bị ngăn lại.
"
" Hay là mình gọi điện cho anh ấy báo trước một tiếng.
Cũng không được...lần đó giận quá mình đã xóa số điện thoại của Tề Ân mất rồi.
"
" Giờ phải làm sao đây? "
Hi Văn bắt đầu đi tới đi lui, cô ngẫm nghĩ tìm một cách nào vẹn toàn nhất vừa không gây sự chú ý cũng vừa có thể nói lời cảm ơn với anh.
Một người ăn mặc kì quái trùm kín từ đầu đến chân cứ đi đi lại lại phía trước công ty thu hút không ít sự chú ý.
Đúng lúc Tề Ân vừa tan làm, anh bảo Hoàng Thạch lái xe ra trước đợi còn mình sẽ theo sau.
Hoàng Thạch đậu xe từ phía xa đã quan sát được một lúc lâu người có hành tung bí ẩn đi lại trước công ty, nhưng có vẻ Hi Văn quá tập trung nên vẫn chưa để ý đến.
Tề Ân bước ra mở cửa xe thì bắt gặp ánh mắt quan sát của Hoàng Thạch, nhìn theo hướng ánh mắt anh bắt gặp một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn đang đứng tựa vào cửa chiếc xe màu trắng, đầu hơi cúi xuống nghĩ ngợi.
Vỗ mạnh vào va Hoàng Thạch
" Cậu nhìn cái gì đấy? "
Hoàng Thạch giật mình gật đầu chào anh rồi bắt đầu giãi bày, anh ta chỉ tay về phía Hi Văn ở xa.
" Người đó đi đi lại lại từ nãy đến giờ trước cổng công ty, không biết là có ý đồ gì nữa.
"
Tề Ân híp hai mắt lại, cẩn thận quan sát cô, anh càng nhìn càng thấy quen giống như đã từng gặp ở đâu đó.
"