Nằm chung một giường bệnh với Hi Văn, cả hai chen chúc nhau trên chiếc giường bé xíu.
Ở trong vòng tay to lớn của anh Hi Văn trông chẳng khác gì một đứa bé, cô nhỏ nhắn, đáng yêu và ngoan ngoãn hơn mọi ngày.
Trăng lên cao, cả căn phòng đều tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng hơi thở đều đều.
Nhìn thấy bàn tay Tề Ân vẫn luôn vuốt v e, khẽ xoa nhẹ bắp tay mình, Hi Văn biết anh vẫn còn thức.
Cô chợt lên tiếng
" Anh làm chủ tịch của cả công ty giải trí, vậy anh có tài năng đặc biệt gì không? Hát hoặc nhảy đại loại vậy.
"
Cô không biết tại sao mình lại hỏi một câu như vậy có lẽ bởi vì thắc mắc, một người trẻ tuổi như anh lãnh đạo cả công ty giải trí hoạt động về nghệ thuật thì chí ít anh cũng phải biết một chút gì chứ.
Đưa bàn tay rắn rỏi chạm nhẹ vào mái tóc của Hi Văn, cảm giác thật mềm mại, thật mượt mà.
Anh hít một hơi thật sâu rồi đáp lời cô.
" Em không biết cũng phải, lâu rồi anh không thể hiện tài năng của mình trước mặt ai.
"
Hi Văn thích thú, khóe miệng cười nhếch lên.
truyện xuyên nhanh
" Tài năng, tài năng gì vậy? Em muốn biết.
"
" Ờm...cách đây khoảng mười mấy năm anh có mong muốn thành lập một nhóm nhạc.
Lúc đó có anh và mấy người anh em nữa cùng nhau viết lời, làm nhạc còn đi trình diễn ở một vài nơi.
Nhưng...ông nội không muốn điều đó, ông muốn anh về tiếp quản cơ nghiệp Tề gia, mấy người bạn kia sau đó cũng đi đến nơi khác định cư bọn anh không gặp lại nhau nữa.
"
Hi Văn nghe câu chuyện của anh cảm thấy có chút đau lòng, cô hiểu cảm giác ước mơ trước mắt nhưng không thể thực hiện, giống như lúc cô không thề trở lại showbiz làm diễn viên cuộc sống vô vị tẻ nhạt vô cùng.
Hi Văn luồn cánh tay vẫn đang truyền nước biển qua ôm lấy anh như một sự an ủi.
" Vậy sau đó làm thế nào anh vẫn có thể hoạt động trong showbiz? "
" Sau đó anh nhận ra bản thân không thể làm gì khác ngoài những thứ có liên quan đến nghệ thuật, Tề Thị năm đó vào tay anh thì làm ăn lỗ lã, ông nội thì không thể gồng gánh được nữa nên mới chấp thuận để anh chuyển đổi sang thành lập công ty giải trí.
"
Giọng nói hai con người trong đêm thều thào nhưng vô cùng tình cảm.
" Anh không muốn làm ca sĩ nữa hả? "
" Bạn bè mỗi người đã ai cũng đã một nơi, có công việc riêng phải làm, có gia đình phải lo.
Anh cũng đã lâu không luyện tập sớm đã không còn bắt kịp với giới trẻ bây giờ nữa rồi.
"
Sao cô nghe trong lời nói của anh có gì đó chạnh lòng khi nhắc đến việc này.
Hi Văn vùi đầu vào lòng ngực anh cựa quậy.
" Vậy bây giờ anh hát cho em nghe, dỗ em ngủ được không? "
Đối diện trước yêu cầu của Hi Văn, anh có chút bất ngờ.
" Hát...hát sao? Đã lâu rồi anh không hát không còn được như lúc trước nữa.
Sẽ khó nghe lắm.
"
" Em không cần biết, em cứ muốn nghe.
"
Anh thật sự không có cách nào để từ chối, đã mười mấy năm rồi anh không biểu diễn trước mặt ai.
Lần này hát cho Hi Văn nghe có khi nào là một màn come back không? Sự trở lại của anh chỉ với một khán giả nhưng lại là khán giả quan trọng nhất.
" Vậy em muốn nghe cái gì? "
" Anh nói trước kia từng viết