Sau khi từ bệnh viện về Hi Văn tự nhốt bản thân một mình trong phòng.
Khi cách cửa vừa khép lại cô đã lập tức ngã quỵ xuống.
Hi Văn chỉ trưng ra một mặt lạnh lùng không chút cảm xúc nhưng cảm giác tê dại cứ thế bao trùm hết cả con tim.
Không biết nên đối diện với anh thế nào, không biết phải nói rõ vấn đề với ông nội ra sao.
Hai người yêu thương cô như thế còn Hi Văn thì lại...dù vấn đề này là chuyện không ai mong muốn nhưng cô lại cảm thấy bản thân rất có lỗi, nếu như biết trước có kết cục này có lẽ cô sẽ không để cho tình cảm của cả hai trở nên sâu đậm đến mức không thể dứt ra được như thế.
Cô đã từng nghĩ chỉ cần biết kết quả xét nghiệm mang thai sẽ lập tức chấp nhận kết hôn với anh nhưng ở tình cảnh hiện tại Hi Văn thật sự không dám...không dám mơ tưởng đến điều đó nữa.
...!
Buổi chiều sau khi lo liệu hết mọi việc ở công ty anh lập tức trở về nhà với cô.
Sau khi chứng kiến cảnh Hi Văn từ bệnh viện bước ra anh đã lập tức gọi điện cho Thẩm Minh để điều tra sự tình nhưng chỉ nhận lại được câu nói rằng cô vẫn rất tốt.
Linh cảm mách bảo mọi chuyện không đơn giản như thế nhưng anh lại không biết là chuyện gì đang xảy đến với cô.
Sau đó vì có cuộc họp gấp nên anh phải nhanh chóng quay trở lại công ty.
Vừa về đến nhà anh liền lập tức chạy vào phòng để tìm cô.
Cửa phòng đẩy ra anh bắt gặp Hi Văn ăn mặc xinh đẹp, sắc mặt tươi tắn đứng trước gương.
Cô xoay người nhìn anh rồi nở nụ cười, Hi Văn đi đến kéo tay anh vào phòng.
Cô dang tay xoay một vòng rồi nghiên đầu sang bên.
" Anh thấy em mặc cái này có đẹp không? "
Anh mỉm cười gật đầu
" Không phải lúc nào em cũng xinh đẹp hay sao? "
" Vậy mặc cái này đi dạo phố với anh chắc là được chứ hả? "
Tề Ân nắm tay cô lôi lại giường ngủ, anh ngồi xuống rồi để Hi Văn ngồi lên đùi mình luồn tay ôm lấy cô.
" Hôm nay em có nhã hứng vậy sao? "
" Đúng đó, lâu lâu ra ngoài thư giãn một tí...rất tốt mà.
"
Anh áp mặt vào bờ lưng mảnh khảnh của Hi Văn, hành động thân tình ngọt ngào nhẹ nhàng vuốt v e.
" Em...ổn không? "
Anh muốn khẳng định lại một lần nữa, chẳng lẽ thật sự không có chuyện gì chỉ là anh suy nghĩ quá nhiều thôi sao?
Hi Văn đứng bật dậy trước mặt anh tươi cười rạng rỡ.
" Anh nhìn em có chỗ nào giống không ổn hả? Nào, mau thay quần áo chúng ta cùng nhau đi dạo, nhanh lên.
"
...!
Gửi xe lại anh và cô cùng nhau đi dạo vòng quanh trung tâm mua sắm.
Rất ít khi cả hai người đi đâu đó với nhau vì tính chất công việc cả hai đều rất bận, thông thường sẽ là dành thời gian ở nhà cùng nhau ăn cơm, xem phim, đọc sách tuy là không quá sôi động như biết bao người trẻ khác nhưng lại cực kì yên bình là một cuộc sống mà anh và cô đều hướng đến.
Tề Ân nhìn cô phô bày ra dáng vẻ xinh đẹp không chút che chắn, anh thắc mắc.
" Hôm nay em không muốn đội thêm nón hay đeo khẩu trang sao? "
Cô lắc đầu
" Em mặc đẹp như vậy nếu đeo khẩu trang còn ai nhận ra nữa chứ.
"
" Bình thường em sợ nhất bị người khác phát hiện mà.
Hôm nay ở chốn đông người như vậy dám phô bày ra dáng vẻ thật sự, em nghiêm túc đấy chứ? "
Miễn ở nhà thì thôi cứ hễ bước ra đường liền phải ngụy trang thành người khác, cô thật sự đã quá mệt mỏi rồi.
" Em nghiêm túc đấy, chỉ có anh là bất bình thường thôi, hôm nay hỏi nhiều thế làm gì? "
" Không,