"Ta vừa đi xem rồi.
Mũi của Tạ Quang đã hoàn toàn vỡ nát, chỉ còn lại vài chiếc răng.
Hiện giờ vẫn còn đang hôn mê kìa".
Trần Lão Lục nói: "Nhà tù của huyện nha là nơi như nào chứ? Ngay cả một người khỏe vào đó cũng mất đi một lớp da đấy, hắn như này vào đó chắc không trụ nổi ba ngày”.
Nếu trưởng làng thực sự tốt với hắn không bằng giờ giúp hắn ra đi thanh thản".
"Hừm, đây là hắn tự chuốc lấy!"
Trương Lương đặt cái đao bổ củi xuống và khạc nhổ vào Tạ Quang.
Khụ khụ!
Tạ Quang, người đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên ho dữ dội rồi giãy dụa kịch liệt.
"Chuyện gì vậy?"
Trưởng làng nhìn cậu con trai đang đứng bên cạnh.
"Con cũng không biết nữa.
Vừa rồi vẫn rất ổn, tự nhiên giờ giãy đành đạch".
Lưu Thiết trông vô tội.
"Lão Đàm! Lại đây!"
Trưởng làng hét lên với đám đông.
Lão Đàm thường kiếm sống bằng nghề hái thuốc và được coi là một thầy lang trong làng, bệnh lặt vặt thì ông ấy còn chữa được chứ vết thương của Tạ Quang thì ông ấy bó tay.
"Tướng công, hắn xảy ra chuyện gì vậy?"
Quan Hạ Nhi nhìn Tạ Quang tay chân vặn vẹo, có chút sợ hãi: "Hắn không phải bị ma nhập đấy chứ?"
“Trên đời này không có ma!”, Kim Phi giải thích: “Hắn vừa mới bị sặc máu”.
Tạ Quang bị băng ghế đánh vào mặt, máu mũi chảy ròng ròng.
Lúc nãy nằm dưới đất máu chảy hết ra đất còn hay, giờ bị trói thì máu chảy xuống cổ họng, không sặc mới là lạ.
Nếu Kim Phi nhắc nhở một tiếng, Tạ Quang có thể vẫn còn cơ hội sống sót.
Nhưng y vẫn đứng yên.
Được nền văn minh hiện đại giáo dục nhiều năm như vậy, Kim Phi rất coi trọng mạng sống của con người.
Ngay cả khi Tạ Quang đến nhà tống tiền và lấy trộm đồ của y, Kim Phi chỉ cảm thấy chán ghét thôi chứ chưa từng nghĩ đến việc giết Tạ Quang.
Nhưng đêm nay, Kim Phi đã động sát tâm.
Bởi vì y nấp sau cánh cửa và nghe được cuộc nói chuyện giữa Tạ Quang và tên đầu trọc.
Trước đêm nay, Kim Phi luôn dửng dưng với thế giới này.
Nhưng Tạ Quang đã cho y thấy sự tàn khốc của thế giới này.
Đây là khoảng thời gian mà mạng của con người là vô giá trị.
Vì vài đồng tiền, hoặc thậm chí chỉ với một nửa cái bánh cao lương cũng có người có thể vì bí quá hóa liều.
Nếu không phải Đường Đông Đông quay sợi đến tận đêm khuya, e rằng bây giờ cơ thể y cũng lạnh rồi.
Nhận ra điều này, tâm thái của Kim Phi bắt đầu thay đổi.
Chịu đựng sự khó chịu, lạnh lùng nhìn Tạ Quang đang chật vật.
Tạ Quang không kiên trì được quá lâu mà chết ngạt.
Cùng với Kim Phi, người chú ý đến Tạ Quang, còn có Nhuận Nương đang ngồi co ro trong góc.
Nhìn thấy người chồng trên danh nghĩa của mình sắp chết, cô ấy không kìm được nước mắt.
Trên gương mặt có nét khổ sở, cũng có nét nhẹ nhõm, nhưng nhiều hơn là bối rối.
Không cần biết nhân phẩm của Tạ Quang như nào, Tạ Quang còn sống thì cô ấy còn có thân phận, bây giờ Tạ Quang đã chết, cô ấy đã trở thành một góa phụ.
Những năm này, số phận của góa phụ bi thảm lắm
Đường đường là một cô gái còn không gả đi được, chứ đừng nói đến một góa phụ.
Cũng không thể quay lại nhà mẹ đẻ.
Sống không có chỗ dựa, chết thành ma lang thang.
Nhuận Nương có cảm giác như đang trôi giữa đại dương lạnh lẽo và tăm tối.
Xung quanh chỉ có nước, không có gì để bám víu và nương tựa, cũng không thấy ánh sáng.
Cứ vậy, vô lực dọc theo dòng nước đen kịt, chảy vào bóng tối sâu hơn.
Ban đầu, Nhuận Nương còn trốn trong góc, không ai chú ý đến cô ấy.
Nhưng sau khi khóc như vậy, mọi người đều nhìn sang.
"Tại sao cô ta lại ở đây?"
"Cô ta là vợ của Tạ Quang, chắc chắn là đến trông chừng cho Tạ Quang rồi!"
"Tặc nữ, gào cái gì mà gào, gào nữa là đánh chết đấy!"
"Lần trước cô ta lẽ ra phải bị đánh chết, nhưng mà Kim Phi lại mềm lòng, giờ thì hay rồi!"
"Dây thừng đâu, trói tên trộm nữ này lại, lần này không thể để cô ta chạy nữa!"
Một nhóm thanh niên cho rằng Nhuận Nương đi cùng Tạ Quang nên la hét rằng họ muốn đánh cô ấy đến chết.
Nhuận Nương dường như chấp nhận số phận của mình, cô ấy không cầu xin sự thương xót, cũng không giải thích, cô ấy chỉ