Thấy Kim Phi nhận con thỏ, Trương Lương thở phào một hơi.
Vui vẻ dắt người nhà quay về.
Ở cuối con đường vẫn có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của hắn.
“Tướng công, nhà biểu tỷ sống khổ sở như vậy, Lương ca khó khăn lắm mới bắt được hai con thỏ, chúng ta lấy đi một con, liệu có phải không hay lắm không?”
Quan Hạ Nhi cầm con thỏ rừng trong tay, trong lòng có chút không thoải mái.
“Hạ Nhi tỷ, Phi ca nhận thỏ là vì muốn tốt cho Vân Phương tỷ”.
Đường Đông Đông cười nói: “Lương ca là người luôn giữ lời hứa và chính trực.
Huynh ấy đã nói rằng sẽ chia một nửa số con mồi cho Phi ca, nếu như Phi ca không nhận, trong lòng huynh ấy nhất định sẽ không thoải mái, nói không chừng còn trả lại nỏ cho Phi ca luôn ấy chứ”.
“Vẫn là Đông Đông thông minh”.
Kim Phi mỉm cười xoa đầu Đường Đông Đông.
Sau khi xoa xong y liền hối hận.
Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đông Đông lập tức ửng hồng, đến cả vùng cổ cũng đỏ bừng lên, sau đó ôm mặt chạy vào bên trong.
Quan Hạ Nhi hậm hực nhìn Kim Phi.
“Hạ Nhi, ta không cố ý đâu…”
Kim Phi giống như một con mèo vừa ăn vụng bị người ta bắt gặp tại trận, vội gãi đầu giải thích: “Thường ngày xoa đầu nàng quen rồi”.
“Tướng công, ta không phải là người hay ghen”.
Quan Hạ Nhi che miệng cười nói: “Đông Đông sớm muộn gì cũng là người của chàng.
Cho dù tướng công có xoa chỗ khác, ta cũng không có ý kiến gì.
Ta nghĩ Đông Đông cũng vậy, nếu như muội ấy có suy nghĩ gì, ta sẽ giúp tướng công xoa dịu muội ấy”.
Kim Phi:…
Một cô gái tốt như vậy, mới mấy ngày mà đã học hư rồi.
“Được rồi, đừng cười nữa, còn cười nữa là không thấy mắt đâu luôn rồi”.
Kim Phi hậm hực nói: “Đợi lát nữa làm sạch con thỏ, nấu xong chia một nửa cho nhà biểu tỷ”.
Mấy năm nay nhà họ Trương sống rất khổ sở, cả gia đình đều gầy sọp hẳn đi, bắt buộc phải bổ sung dưỡng chất mới được.
Y dám khẳng định, nhà họ Trương không nỡ ăn thịt thỏ, ngày mai sẽ mang ra thị trấn bán đi, đổi lấy lương khô về ăn.
Vì vậy chi bằng thuận theo ý của Trương Lương, nhận con thỏ này, như vậy không chỉ không khiến Trương Lương khó xử, còn đạt được mục đích của Kim Phi.
Kim Phi đã đoán đúng, khi y và Quan Hạ Nhi mang cơm và thịt thỏ tới nhà họ Trương, cả nhà họ đang húp cháo loãng.
Trong một bát cháo lớn chỉ có mấy hạt kê và hai loại rau dại xanh đen, thậm chí còn không nhìn thấy một chút dầu nào.
Nhưng cho dù như vậy, Trương Tiểu Hoa vẫn ăn rất ngon.
“Kim Phi, Hạ Nhi, hai người…”
Bà cụ nhà họ Trương đứng dậy hỏi.
“Bọn ta thành thân, biểu tỷ tặng quà, bọn ta cũng nên đáp lễ”.
Kim Phi cầm lấy một cái bát rỗng, đơm đầy một bát cơm, đổ một thìa nước dùng cùng thịt thỏ, đưa tới trước mặt Trương Tiểu Hoa nở nụ cười: "Tiểu Hoa, ăn thử đi.
"
Dù sao cũng vẫn là trẻ con, Trương Tiểu Hoa thấy vậy lập tức đặt bát cháo sang một bên, nhận lấy bát cơm ăn ngấu nghiến.
Làm gì còn tâm trạng để trả lời.
“Có tâm quá”.
Trương Lương sao không hiểu được ý của Kim Phi chứ, chỉ là đáp lễ như vậy mà từ chối thì không hay lắm, vì vậy đành phải nhận.
Biết sau núi không có con mồi nào, ngày hôm sau khi đi qua sau núi, Trương Lương không hề dừng lại chút nào mà đi thẳng vào trong rừng.
Tối đó khi quay về, mang theo ba con thỏ rừng, một con cáo và bốn con gà núi.
Lần này không cần Trương Lương nhường, Kim Phi chủ động mang gà núi về.
Thịt thỏ rừng dày lắm, kém xa so với gà núi.
Không ăn hết bốn con gà núi, để làm canh gà ăn cũng ngon.
Ở thế hệ sau, thứ này là động vật được bảo vệ, thường ngày không thể ăn được.
Bắt đầu từ hôm đó, nhà họ Trương dần sống tốt hơn.
Con trai lớn mỗi ngày đều lên núi đi ăn, rất ít khi tay không quay về, con trai nhỏ học rèn sắt ở nhà Kim Phi, sau này nhất định sẽ kiếm ra tiền.
Ánh mắt người dân trong thôn ai nấy cũng tràn đầy ghen tị.
Tất cả mọi người đều biết, nhà họ Trương có được sự thay đổi lớn như vậy, tất cả đều là nhờ công lao của Kim Phi.
Vì vậy càng ngày càng có nhiều phụ nữ chạy tới nhà Kim Phi hơn, khi bắt chuyện làm thân với Quan Hạ Nhi, lời trong ý ngoài đều là muốn nhờ Kim Phi giúp đỡ, làm hộ chiếc nỏ, bọn họ cũng tình nguyện chia một nửa số con mồi cho Kim Phi.
Nhưng lần này Kim Phi lấy lý do thiếu nguyên liệu để từ chối.
Con mồi trên núi mặc dù săn không hết, nhưng