Làm sao bây giờ?
Vô số ý nghĩ lướt qua tâm trí Kim Phi trong chốc lát.
Ở kiếp trước từng nghe nói có thương nhân bị bọn quan lớn vơ vét tài sản, nhưng chỉ là nghe nói mà thôi, dù sao kiếp trước y cũng chưa từng là ông chủ, không hề có chút giá trị nào.
Được đấy, mới đến Đại Khang vài ngày đã bị một vị hầu gia nhắm vào rồi.
Dù sao kiếp trước cũng là xã hội văn minh, cho dù bị xã hội đen tống tiền, nhiều nhất là bị phiền phức chèn ép chút mà thôi, nhưng ở Đại Khang thì lại khác.
Hầu gia giết một thường dân chẳng khác gì giết một con gà cả.
Nếu không xử lý khôn khéo nhất định sẽ mất mạng.
Những suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Kim Phi, Khánh Hoài vừa hỏi xong, Kim Phi đã cười đáp: “Những chiếc guồng quay tơ này chỉ là đồ chơi mà ta làm cho người trong nhà thôi, hầu gia nếu như không chê, khi rời đi có thể mang theo”.
Mặc dù nói rằng guồng quay tơ là do mình tiện tay làm ra, không đáng gì cả, nhưng bị người ta ép buộc như này vẫn khiến trong lòng Kim Phi cảm thấy cực kỳ không thoải mái, vì vậy quyết định thăm dò vị hầu gia này trước.
Nếu như đối phương có giới hạn sẽ nghe được ra rằng Kim Phi không muốn bán công nghệ chế tạo.
Nếu như đối phương nhất quyết muốn cho bằng được vậy thì Kim Phi chỉ đành nhường bước.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, cùng lắm thì sau này tìm một chỗ dựa lớn hơn, sau đó làm ra chiếc guồng quay tơ tân tiến hơn để hù chết tên này.
Nghe nói Kim Phi muốn tặng guồng quay tơ, Khánh Hoài còn chưa đáp lời, Tiểu Nga đã tỏ ra không đồng ý.
“Đạ ca ca, đây là tỷ phu làm cho tỷ tỷ.
Phụ nữ trong làng bọn ta đều dựa vào quay tơ để kiếm cơm đấy, nếu như huynh lấy nó đi rồi, sau này bọn ta sẽ không có cơm ăn, Tiểu Nga cũng sẽ đói chết mất”.
Trong lòng Kim Phi thầm khen ngợi Tiểu Nga.
Trừ phi Khánh Hoài thực sự không biết xấu hổ mới làm ra chuyện cướp đồ của trẻ con.
“Thì ra là tấm chân tình của đôi phu thê, ta lỗ mãng quá rồi”.
Là một hầu gia, Khánh Hoài chưa bao giờ thiếu tiền, vừa rồi chỉ là ôm chút hi vọng nhỏ, tiện mồm hỏi mà thôi.
Nghe ra được ý từ chối của Kim Phi, hắn liền dập tắt suy nghĩ này, đúng lúc mượn lời của Tiểu Nga để cho mình một đường xuống: “Tiểu cô nương, yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi đói bụng đâu, ta sẽ không lấy guồng quay tơ nữa”.
“Cám ơn đại ca ca!”
Tiểu Nga ngay lập tức trở nên vui vẻ.
Khánh Hoài sờ đầu Tiểu Nga, chỉ vào cột khói ở đằng xa, hỏi: “Sao đằng kia nhiều khói vậy, có cháy à?”
“Không phải, đó là lò gạch nung của tỷ phu đấy”.
Tiểu Nga nói một cách tự hào.
“Làng của các ngươi còn có lò gạch sao?”
Khánh Hoài cười khỏi.
“Tỷ phu nói trẻ em trong làng luôn không được ăn no, thương quá nên xây một lò gạch, để cách bá bá trong làng khi không làm ruộng thì vẫn có việc khác để làm”.
“Tiên sinh đại nghĩa quá”.
Khánh Hoài nghe thấy vậy, trong lòng liền nảy sinh sự khâm phục với Kim Phi.
Kim Phi xua tay, khiêm tốn nói: “Nghèo thì lo thân mình, phát đạt thì giúp thiên hạ, tiểu sinh bất tài, không thể giúp đỡ thiên hạ được, chỉ có thể miễn cưỡng tìm cho người dân trong làng một con đường sống".
Khánh Hoài đang chuẩn bị lên tiếng, một người đàn ông vác theo cái cuốc bị gẫy làm đôi đi vào, vẻ mặt đau khổ nói:
“Phi ca, đang làm việc trên lò gạch thì cái cuốc bị gãy, khi nào huynh có thời gian thì giúp ta sửa nhé”.
Đồ sắt là một vật có giá trị ở Đại Khang, dao làm bếp trong rất nhiều nhà đều là bảo vật gia truyền.
Cây cuốc này được truyền từ ông nội cho cha hắn, và sau đó từ cha hắn cho hắn.
“Bếp rèn sắt bị Mãn Thương làm hỏng vẫn chưa sửa được, đợi thêm vài hôm nữa đi”.
Kim Phi liếc nhìn cái cuốc một cái: “Huynh đem đồ tới chỗ Mãn Thương, đợi bếp rèn xong thì ta sửa cho huynh, làm thêm cho huynh một ít xẻng nữa, dùng tốt hơn cuốc nhiều”.
“Xẻng đào đất thì đúng là rất hữu dụng, nhưng thứ đó rất dễ bị gãy, huynh đừng nên lãng phí sắt làm gì”.
Thực chất xẻng đã xuất hiện từ rất lâu trước đây rồi, chỉ là do quy trình luyện kim lạc hậu nên xẻng rất dễ bị hỏng, vì vậy không nhiều nông dân lựa chọn dùng xẻng.
Mọi người thích một chiếc cuốc dày hơn, có thể đào có thể bào còn có thể nhổ cỏ.
Nếu như bắt buộc phải dùng xẻng