Trong lòng Khánh Hoài luôn nghĩ đến Thiết Lâm Quân, vừa xuống núi đã lập tức vào nhà, viết một bức thư cho Khánh Quốc công, nhắc đến yêu cầu giành lại quyền kiểm soát Thiết Lâm Quân.
Vốn dĩ hắn định nói đã tìm thấy cách khắc chế kỵ binh, nhưng nghĩ đến lời nhắc nhở của Kim Phi, cuối cùng lại không viết nữa.
“Trịnh Phương, Lưu Quỳnh, hai ngươi cưỡi ngựa, nhanh chóng gửi bức thư này về Biện Kinh!”
Khánh Hoài đưa bức thư đã đóng dấu cho thị vệ.
“Hầu gia, thời gian nhanh nhất để gửi lệnh về là khi nào?”
Kim Phi nhìn thị vệ trên lưng ngựa phóng đi rồi hỏi.
“Từ đây đến Biện Kinh cả đi cả về nhanh nhất cũng phải mất hai mươi ngày.
Nếu suôn sẻ thì khoảng một tháng sẽ quay về.
Nếu có người chặn lại giữa đường thì thật khó nói”, Khánh Hoài đáp.
“Ngoại trừ đại công tử và nhị công tử thì còn ai có thể ngăn cản?”
Chung Ngũ thì thầm nói.
“Câm miệng!”
Khánh Hoài khẽ quát rồi thở dài.
Khánh Quốc công cha hắn vốn là lão tướng, có sức mạnh trong toàn quân, muốn lấy lại quyền kiểm soát Thiết Lâm Quân không có gì là khó, điều hắn lo chính là đại ca và nhị ca ngăn cản.
“Tôi đi ngủ một lát, mua đồ về rồi gọi tôi”.
Sau khi thấy Khánh Hoài không hề ra oai, Kim Phi cũng ngày càng thoải mái, y xua tay rồi quay về phòng ngủ.
Cả đêm không ngủ, Kim phi buồn ngủ đến mức không ăn cả cơm trưa, ngủ một mạch đến nửa chiều mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã thấy Quan Hạ Nhi ngồi bên giường may quần áo.
Sau khi gả đến đây, Quan Hạ Nhi luôn bận rộn nhiều việc khác, không có thời gian may quần áo, lại không mua nổi quần áo may sẵn, cho nên bây giờ quần áo cô và Kim Phi đang mặc đều phải vá lại.
Trước đây thì không sao vì quần áo của người trong làng Tây Hà đều có miếng vá, nên không ai chê cười ai.
Nhưng sau khi Khánh Hoài đến thì đã khác, quần áo của hắn lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, Kim Phi đứng cạnh hắn trông hơi nghèo túng.
Kể từ khi phát hiện ra điểm này, Quan Hạ Nhi không kéo sợi nữa, chuyên tâm may áo mới cho Kim Phi.
“Tướng công, chàng tỉnh rồi à?”
Biết Kim Phi thích uống nước khi vừa dậy, Quan Hạ Nhi nhanh chóng bỏ quần áo xuống, đưa ly nước cho Kim Phi.
Cứ nửa giờ cô lại thay nước một lần, để nhiệt độ nước luôn vừa phải.
“Tướng công, mau thử quần áo mới xem có vừa không, nếu không vừa ta sẽ sửa lại”.
Quan Hạ Nhi đón lấy cốc nước, cầm quần áo đang may tới, giúp Kim Phi mặc vào.
“Ôi, sao vai lại rộng thế này? Eo cũng rộng…”
Đây là lần đầu tiên Quan Hạ Nhi tự may quần áo nên không may không đẹp lắm, vai và eo rộng đã đành, hai ống tay áo còn không dài bằng nhau.
“Tướng công, chàng mau cởi ra đi”.
Quan Hạ Nhi vừa xấu hổ, vừa buồn phiền vừa sốt ruột, nước mắt chảy ròng ròng: “Tướng công, ta thật vô dụng, may quần áo cũng không xong…”
“Đây là lần đầu tiên nàng may quần áo, may được như vậy đã là giỏi lắm rồi.
Nếu là ta, có lẽ ta sẽ may ra ba ống tay áo”.
Kim Phi ôm Quan Hạ Nhi vào lòng: “Khóc gì chứ, làm sai thì sửa lại chẳng phải là được rồi sao?”
“Vậy chàng mặc cái gì?”
“Nàng không may bộ quần áo này, ta cũng không đến nỗi không có gì để mặc”.
“Trên quần áo của chàng đều có miếng vá”.
“Có miếng vá thì sao? Chẳng phải quần áo của mọi người đều có miếng vá à? Miếng vá trên quần áo của nàng còn nhiều hơn cả ta”.
Kim Phi mỉm cười, chỉ vào miếng vá trên quần áo của Quan Hạ Nhi.
“Tướng công là người đọc sách, mỗi lần nhìn thấy chàng mặc bộ quần áo chắp vá nói chuyện với Hầu gia, ta cảm thấy rất khó chịu”.
Quan Hạ Nhi bĩu môi nói: “Chàng mua vải về cho ta từ lâu rồi, nhưng ta luôn bận mấy chuyện lung tung, mãi chưa may xong quần áo cho chàng…”
“Ha ha, chúng ta không thể so sánh với Hầu gia được.
Người ta mặc gấm, một bộ quần áo đủ tiền cho chúng ta ăn hai năm”.
Kim Phi cười nói: “Hơn nữa, Hầu gia coi trọng tài năng chứ không phải quần áo”.
Cho dù ta mặc quần áo rách thì chẳng phải Hầu gia vẫn nói cười với ta