Sau khi hắn rời đi một lúc lâu cũng là lúc đại tổng quản bước vào, nàng vẫn ngồi đó nước mắt vẫn cứ tuôn xuống ngay cả vết thương đau đớn trên tay cũng bằng vết thương trong lòng nàng mặc cho cánh tay đang chảy máu càng lúc càng nhiều, đại tổng quản hoảng sợ chạy tới, xé tấm vải trắng cầm máu cho nàng, vội vàng chạy ra khỏi Ngự Linh Cung
‘’Người đâu cho gọi thái y đến đây’’
‘’Vâng’’ Tên đó hối hả chạy đi theo mệnh lệnh của đại tổng quản
Bà đau buồn nhìn nàng đang ngồi gọn vào một góc tường khi nghe mọi người trong cung đồn rằng người chiến thắng đại hội anh hùng nổi danh khắp Nguyên Quốc là hoàng phi nương nương có chết đi bà cũng không dám nghĩ tới chuyện đó, khi bà đến cổng Ngự Linh Cung bệ hạ đã bước ra khỏi đó rất giận dữ người không nói một lời y như lúc người truy sát khắp Nguyên Quốc tìm cho ra được kẻ đã khiến hoàng hậu phải bỏ mạng
Trông thấy dáng vẻ đó có lẽ bệ hạ cũng có chân tình với nương nương chẳng qua là nương nương, người không hề nhận ra chuyện đó
‘’Thái Y ngươi mau vào đây’’
Thái Y cúi người đi theo đại tổng quản, ông ta nhẹ nhàng cầm cánh tay nàng nên sát trùng vết thương, vết thương của nàng khá sâu còn chảy ra nhiều máu ông ta.
Ông ta lấy ra một ít hành trắng và lá nóng đưa cho tì nữ đi đun nóng lên, thuốc được đưa tới nơi ông ta nghiền nát chúng ta rồi đắp lên vết thương của nàng, nàng nhíu mày, cắn chặt môi ‘’ Đau quá’’
‘’Xin nương nương tha tội’’ Ông ta xoa thuốc linh dược lên vết thương rồi quấn vải trắng quanh cánh tay nàng
Xong việc ông ta cúi người hành lễ trước nàng rồi bước ra ngoài
‘’Đại tổng quản đây là linh dược quý trong bài thuốc mới của ta còn đây là lá nóng hãy dùng chúng để làm lành vết thương của nương nương’ Ông ta đặt vào tay tổng quản một lọ thuốc ta và vài chiếc lá nồng mùi thuốc
‘’Đa tạ ông ‘’ Ông ta gật đầu liền rời khỏi Ngự Linh Cung quay về Thái Y Viện
Đại tổng quản bước vào bên trong, nàng cầm lấy cánh tay phải đang bị thương tự chế giễu bản thân mình
‘’Đại tổng quản ngươi có cảm thấy rằng ta rất vô dụng không’’
‘’Nương nương, người đang nói gì vậy’’
‘’Chỉ còn một chút nữa thôi mà, chỉ còn một chút nữa là ta được tự do rồi vậy mà cuối cùng lại bị bại lộ thân phận trước Mạc Tử Ngôn’’
Nàng nói trong nước mắt, cổ họng lúc này như bị thứ gì đó to lớn chèn ngang qua không sao nuốt trôi được
‘’Ta đã từng có ý định trốn khỏi Nguyên Quốc này đi một nơi thật xa để không ai biết ta là ai, không ai có thể ép ta làm điều gì mà ta không muốn thậm chí khi nghe phụ thân nói rằng ta phải thành hôn với bệ hạ lúc đó ta đã định từ chối nhưng nhìn vào phụ thân ta nhìn ông ấy bất lực trước uy quyền của hắn nên ta đã quyết định tiến cung, đời kiếp này của ta coi như đã trả đủ cho ông ấy’’
‘’Vậy mà sau khi tiến cung thì sao, đêm tân hôn bị chính phu quân của mình lạnh nhạt cô đơn ngồi trong căn phòng lớn đẹp đẽ đó suốt đêm, ta đã phải rời khỏi gia phủ của mình để đến hậu cung lạnh lẽo này mà hắn lại đối xử với ta còn hạ cấp hơn cả một nữ tỳ’’
‘’Nương nượng, bệ hạ không hề như những gì người đã phải … ‘’
Nàng xen vào giữa lời nói của đại tổng quản, nàng gục đầu xuống mắt nàng sưng đỏ lên, đau quá còn vết thương vào đau hơn vết thương trong lòng
‘’Ngươi muốn nói là vì hắn phải mang một chấp niệm đau đớn khi mất đi hoàng hậu, còn ta thì sao ta đâu có đắc tội với hắn cũng không làm phiền gì đến hắn, hắn vô tình hắn tàn nhẫn với ta chỉ vì không quên được hoàng hậu’’
‘’Ta đã cầu xin hắn cho ta được tự do chỉ cần hắn cho ta tự do ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa, ta sẽ rời khỏi Nguyên Quốc vĩnh viễn không quay trở lại’’
‘’Người không nghĩ đến phụ thân của mình sao, ngươi là nữ nhi duy nhất của Binh Bộ Thượng Thư ông ấy rất yêu thương nương nương người định để ông ấy lại rồi bỏ chốn sao’’
‘’Mạc Tử Ngôn hắn ta sẽ không dám làm hại ông ấy đâu hắn đã từng nói với ta hắn nợ phụ thân ta một ân tình cả đời hắn cũng không thể trả hết đó là lí do vì sao hắn chấp nhận thành hôn với ta’’
Đại tổng quản cũng không bất ngờ khi nghe nàng nó như vậy, bà đã sống ở hoàng cung này hơn 40 năm chứng kiến bệ hạ trưởng thành tới lúc người thành vua, bà tiến tới cạnh nàng
‘’Vậy người có muốn nghe về ‘’ ân tình’’ của bệ hạ đối với ông ấy không’’Nàng lau nước mắt ngước lên nhìn đại tổng quản rồi gật đầu
‘’Năm đó chính là năm mà những ai