‘’Nương nương’’ Đại tổng quản vội vã chạy đi tìm nàng, bà dảo mắt tìm kiếm nàng các đế vương và phi tử của họ đã đến đại điện rồi mà bà vẫn chưa tìm thấy nàng, nương nương rốt cuộc người đang ở đâu
‘’Đại tổng quản ngươi đi tìm ai mà gấp gáp vậy’’ Nàng bước ra từ vườn uyển nhượng một tay cầm thanh kiếm một tay lau đi những giọt mồ hôi
‘’Nương nương người có biết hôm nay là ngày gì không’’ Đại tổng quản dường như bớt sợ hãi khi nhìn thấy nàng
‘’Ngày gì ư ?? Ta chẳng nhớ chút nào cả’’ Nàng thản nhiên nhìn đại tổng quản, bà ta muốn ám chỉ ngày gì, nó có liên quan đến nàng sao
‘’Nương nương, chẳng phải mấy ngày trước bệ hạ đã nói với người rằng có các vị đế vương phục tùng dưới trướng của Nguyên Quốc sẽ cùng phi tử của họ tới Nguyên Quốc sao, người không nhớ một chút nào sao’’
‘’Á, chết rồi’’ Nàng giật mình nhớ ra, mấy hôm trước Mạc Tử Ngôn có nói với nàng sẽ có đại tiệc lớn ở hoàng cung là ngày mà các nước giao hòa với nhau trung thành dưới trước của Nguyên Quốc
Nàng vứt thanh kiếm xuống mặt đất, kéo tay tổng quản rời khỏi vườn uyển nhượng, dáng vẻ vô cùng gấp rút, mấy hôm trước ở đại điện hắn đã uy hiếp nàng
‘’Ngày tới, Nguyên Quốc sẽ có đại tiệc lớn các hoàng đế của Thiên Quốc, Tây An Quốc, Bắc Thần Quốc, Trung Nguyên Quốc, Đại Ngụy Quốc sẽ tới đây, nàng lo mà chuẩn bị tốt phân của mình đi họ sẽ ở lại đây cùng với phi tử của họ đây sẽ là một ngày rất trọng đại nên đừng có ra khỏi tầm mắt của ta nếu nàng muốn xuống nhà lao thì cứ việc ta sẽ giúp nàng thực hiện điều đó’’
Càng nghĩ tới nàng càng cảm thấy sợ hãi, nếu không đến kịp hắn sẽ tống nàng xuống nhà lao mất, nàng lắc đầu khóc trong lòng nàng không muốn a, đại tổng quản bị nàng lôi đi bà ta chỉ biết lắc đầu đến cả chuyện quan trọng nhất nàng còn quên được thì nói gì đến những chuyện lớn
‘’Đại tổng mau lên, giúp ta thay y phục’’
‘’Vâng’’
Đại điện
Bọn họ bước vào bên trong đại điện, dáng vẻ cao ngạo, khí chất vẫn như xưa không có gì thay đổi, Mạc Tử Ngôn đang ngồi trên hoàng bệ cao ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống mặc dù hắn chỉ ngồi im nhưng khí chất của hắn toát lên bá đạo, uy nghiêm của một vị đế vương lấn át tất cả, bọn họ quỳ xuống trước hoàng bệ
‘’Chúng ta bái kiến bệ hạ’’ Bọn hắn đưa tay ra trước mặt phần lưng hơi ngả xuống thể hiện sự quý trọng với Mạc Tử Ngôn sau họ là các phi tử
‘’Chúng thần thiếp bái kiến bệ hạ’’ Vẻ đẹp anh tuấn của Mạc Tử Ngôn khiến cho bọ họ phải ngạc nhiên bọn họ phủ nhận phu quân của bọn họ đã quá tuyệt đẹp nhưng nam nhân ngồi trên cao kia còn anh tuấn tuyệt đẹp hơn rất nhiều như thể là bước từ trong tranh vẽ ra
Thứ khiến Y Tâm và Kinh Yên phải chú ý là đôi mắt chim ưng đẹp đến lạnh lùng như làn nước lạnh của hồ băng thiên trượng trăm năm bách ngộ, mái tóc bạch kim dài dáng vẻ uy nghiêm cao quý, của một vị đế vương bá đạo
Mộc Lăng với Tư Lam thì đã không có chút xa lạ gì với Mạc Tử Ngôn nữa họ đã gặp hắn từ 3 năm trước lúc đó hắn khác hoàn toàn với hắn của hiện tại lúc đó khó mà tin rằng một người anh tuấn tuyệt mỹ như thiên sơn lại trở thành một nam nhân lạnh lùng, vô cảm như bây giờ, bọn họ cũng không thắc mắc tại sao hắn lại trở lên như vậy vì bọn họ biết rõ vết thương ngàn kiếp đó mãi mãi Tử Ngôn sẽ chẳng thể quên được
‘’Hãy trở về bàn tiệc ta đã chuẩn bị sẵn cho các điện hạ’’
Bọn họ mỗi người trở về một bàn tiếc của riêng mình các phi tử ngồi bên cạnh rót rượu cho phu quân
‘’Nào chúng ta cùng nâng ly’’ Mạc Tử Ngôn cầm chén rượu màu vàng đẹp đẽ giơ lên, hắn khẽ cười
‘’Chúng ta kính bệ hạ một ly’’ Diệc Thần giơ lên trước mặt rồi uống một ngụm hết sạch chén rượu và cứ thế bọn hắn lần lượt uống, bọn hắn vừa uống xong một hơi, Bạch Tử chống tay lên mặt bàn tiệc cầm chén rượu vừa được Kinh Yên rót đầy hắn nhìn vào nó mân mê
‘’Tử Ngôn, ta với điện hạ là bạn thân gia từ lúc nhỏ cũng đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong quá khứ ta không nhắc lại, liệu bệ hạ có thể có ta lấy đi một nữ nhân trong Thiên Tử Thành không’’
Mặc Dương khẽ cười, hắn chế giễu Bạch Tử ‘’ Thiên Quốc có hàng ngàn mĩ nhân, tại sao lại muốn có được nữ nhân ở Nguyên Quốc chưa kể đến là Kinh Yên hoàng phi đang ở cạnh ngươi, có hơi quá chút không’’
Kinh Yên lộ rõ vẻ mặt không vui nhưng vẫn cười nhạt như chẳng có chuyện gì xảy ra, nàng biết rõ bản tính của Bạch Tử thấy nữ nhân xinh đẹp đều là sẽ chêu hoa ghẹo nguyệt nên nàng vốn không để