’Chúng thần tham kiến bệ hạ’’ Diệp Tử, Âu Dương Thần quỳ trước hoàng bệ, dáng vẻ cung kính đầu cúi gập, nàng vẫn cúi đầu xuống chẳng dám ngước mặt lên đối diện với bệ hạ nhưng Âu Dương Thần thì khác sau khi tạ lễ hắn đã ngẩng lên một cách uy nghiêm đối diện với người đang ngồi trên hoàng bệ kia là bệ hạ
‘’Âu Dương Thần, ta hỏi khanh Nhược Hy nàng ấy đâu’’ Mạc Tử Ngôn ngồi trên hoàng bệ, hắn vẫn khoác trên người bộ long bào màu sẫm từ lúc rời khỏi biên giới phía bắc quay về, hắn sau khi nghe đại tổng quản bẩm báo rằng nàng vẫn chưa về, hắn rất tức giận liền ngay lập tức triệu tập Âu Dương Thần vào cung hỏi rõ tình hình
Âu Dương Thần không trả lời, ánh mắt hắn không hề run sợ dáng vẻ vẫn thản nhiên, Diệp Tử liếc nhìn hắn không ai nói một lời, nàng khẽ nhíu mày hắn cứ im lặng như vậy chẳng phải là đang thách thức sự tức giận của bệ hạ sao
‘’Âu Dương Thần, ta hỏi khanh một lần nữa Nhược Hy đang ở đâu tại sao lại không trở về cung’’ Lúc này gương mặt anh tuấn của Mạc Tử Ngôn càng tối sầm lại, giọng nói lạnh lẽo gằn lên từng chữ với Âu Dương Thần hắn dường như đang cố kìm nén lại cơn tức giận đỉnh điểm của mình
‘’Là thần đã bảo vệ không tốt nương nương đã để kẻ địch bắt người đi’’
‘’Bị bắt đi, ta cho khanh nói lại một lần nữa’’ Mạc Tử Ngôn đập mạnh tay xuống bàn ngọc, lớn tiếng ánh mắt hắn đã thay đổi giống như lần đó, Âu Dương Thần nắm chặt tay, trầm giọng đáp lại Mạc Tử Ngôn
‘’Nương nương đã bị đưa đi là do sơ xuất của thần’’ Âu Dương Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía bệ hạ
‘’Ta để Nhược Hy đến Thương Vân Lệnh một phần vì ta đã tin tưởng khanh một phần là vì nàng ấy muốn trước khi tới biên giới phía bắc có căn dặn khanh phải bảo vệ nàng ấy vì Thương Vân Lệnh rất nguy hiểm, khanh chưa từng làm bổn vương thất vọng mà bây giờ khanh đã để phi tử của ta bị đưa đi mất, khanh nghĩ ta có nên để chức vị lãnh chủ này cho khanh được nghĩ sao’’
Âu Dương Thần chuẩn bị trả lời Mạc Tử Ngôn hắn bị Diệp Tử chặn lại, nàng cắn môi cúi gập đầu xuống thấp hơn, giọng nói nhỏ nhẹ êm tai
‘’Bệ hạ, là do thần bảo vệ nương nương không tốt xin bệ hạ hãy trách phạt’’
Mạc Tử Ngôn lúc này mới để ý tới nữ nhân ngồi kế bên Âu Dương Thần, nàng ta bận y phục màu đen, dáng người nhỏ hắn nhưng lại tỏa ra đầy sinh khí mạnh mẽ bên hông có đeo một bảo kiếm màu bạc
‘’Ngươi là ai ‘’
‘’Bệ hạ, thần là nữ đệ tử của Bách Hoa Môn theo thánh chỉ của người tiến cung để bảo vệ nương nương’’
‘’Ngươi là nữ đệ tử của Mã Lưu trưởng môn Bách Hoa’’
‘’Vâng’’
‘’Ngươi là nữ đệ tử mà hắn tin tưởng nhất, người mà hắn khẳng định mạnh nhất Bách Hoa Môn mà ngay cả ngươi cũng không thể bảo vệ nàng ấy thì có tư cách gì tự coi mình là người mạnh nhất Bách Hoa Môn’’
Mạc Tử Ngôn hừ lạnh một tiếng, hắn tức giận ném hai bản tấu xuống trước hoàng bệ, lực ném quá mạnh khiến hai bản tấu làm bằng gỗ tinh vỡ tan tành, Diệp Tử càng lúc càng sợ hãi tim trong lồng đập luân hồi, nàng từ lâu đã nghe danh Mạc Tử Ngôn rất tàn nhẫn khi hắn tức giận lên bất kể là ai trước mặt đều muốn giết chết, hai bản tấu vừa rồi bị hắn ném xuống vỡ tan chứng tỏ hắn đang rất tức giận
Âu Dương Thần chạm tay vào cánh tay nàng đang run lên vì sợ, cao giọng nói
‘’Đừng sợ, có ta rồi’’
Nàng ngạc nhiên liếc nhìn hắn, thấy hắn vẫn ngồi yên vẻ mặt lạnh lẽo dường như chẳng có chuyện gì, hắn không sợ hãi cũng chẳng bận tâm rằng mình có ra sao hắn không muốn vì hắn mà khiến người khác bị liên lụy tất cả mọi thứ hắn chỉ muốn tự mình làm không liên can đến nàng hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng
‘’Tất cả mọi chuyện đều là sai sót của thần, xin bệ hạ hãy ban thánh chỉ chừng phạt thần’’ Hắn một lần nữa cúi người xuống buông tay khỏi cánh tay nàng
‘’Không phải chỉ ngươi và cả nàng ta đều có tội các ngươi phản bội lòng tin của ta, để Nhược Hy bị bắt đi tất cả các ngươi đều phải xử tội chết’’
‘’Bệ hạ, không liên quan đến nàng ấy, nàng ấy đã cố hết sức bảo vệ nương nương còn thần bất lực không thể làm gì, hãy trừng phạt một mình thần’’
‘’Được, Âu Dương Thần ngươi còn nhớ năm đó chứ’’ Mạc Tử Ngôn nhếch miệng khinh bỉ hắn
Âu Dương Thần không trả lời vẻ mặt lạnh như băng, nàng không thể biết được hắn đang nghĩ gì, chỉ nhớ Ninh Phong có nói rằng hình phạt năm đó khiến hắn như chết đi sống lại vì nội công lớn mạnh lên hắn đã thoát khỏi nguy hiểm năm đó nhưng dù có thoát khỏi được cái chết năm đó thì bây giờ trên người hẳn sẹo vẫn còn để lại nếu bây giờ tiếp tục hắn nhất định không chịu được rồi sẽ chết
‘’Nếu năm đó Ninh Phong, thân cận của ngươi nàng ta không uống loại độc mạnh ta ban cho ngươi thì ngươi nghĩ mình có thể sống tới bây giờ’’ Mạc Tử Ngôn hắn biết Âu Dương Thần dường như không hề cảm thấy sợ hãi vì hắn đã từng nếm trải một lần, Âu Dương Thần chưa từng sợ bất cứ ai năm đó khi tra tấn Âu Dương Thần không kêu một lời cũng chẳng oán trách hắn tới tận bây giờ Âu Dương Thần cũng không hề sợ hắn mà đối với hắn chỉ là sự phụ tùng, trung thành với hắn
‘’Sau khi trừng phạt ngươi xong ta sẽ phế truất tước vị của ngươi và đày ngươi tới một nơi thật xa, ở một nơi mà không một ai biết đến ngươi là ai’’
Diệp Tử nắm chặt tay hắn đã bảo vệ nàng không quan tâm đến mạng sống của mình, lí do gì khiến hắn phải làm như vậy, chức vị đó với hắn là tĩn ngưỡng cả cuộc đời, hắn cao ngạo hắn lạnh lùng là thế đến cả khi đối diện với sự sợ hãi thực sự hắn cũng không chút phản ứng
Đừng sợ, có ta rồi … đừng sợ có ta rồi … đừng sợ có ta rồi
Lời nói bám lấy tam trí nàng mãi không buông, không được nàng phải bảo vệ hắn, nàng nhất định phải