Ta tự hỏi nàng ấy có từng yêu bệ hạ không
Thiên Nhi nàng có từng yêu hắn không, là câu hỏi hắn muốn hỏi nàng suốt bao nhiêu năm qua nhưng cuối cùng vẫn không thể nhận được hồi đáp của nàng, hắn yêu nàng, hắn đã từng thề với nàng rằng trời cao chứng dám Từ Hiên hắn một đời một kiếp chỉ yêu một nữ nhân đó chính là nàng, hắn vì nàng sẵn sàng từ bỏ ngôi vị cao quý một ngôi vị mà bất cứ ai trong thiên hạ nàng đều muốn có được để cùng với nàng sống một kiếp đời bình an nhưng đáng tiếc ý trung nhân mà nàng lựa chọn lại chính là hắn, Mạc Tử Ngôn
Hắn chẳng thể nhớ cũng không muốn nhớ chính lúc đó hắn đã đau khổ đến thế nào, lời nàng nói tựa như ngàn mũi kiếm đâm vào tim hắn, dù hắn có nói cho nàng hiểu nhưng sự thật vẫn không thể thay đổi
Ngày đó hắn gặp nàng, nàng là một nữ nhân xinh đẹp nhất cõi đời này, trong cung hắn cung tần mĩ nữ đều không đếm xuể đều xinh đẹp đều tựa hoa đào khi nhìn thấy nàng tất cả mọi thứ hắn đã muốn buông bỏ từ lần gặp đầu tiên, nếu như mĩ nhân khắp Thiên Sơn Trùng Quốc đều là một cánh đào thì nàng lại chính là cành đào đẹp nhất trong rừng đào nghìn dặm, nàng khi đó đã cười với hắn, hắn dường như muốn bảo vệ nàng suốt kiếp này mặc cho hắn biết nàng lại là người hắn không thể động vào chỉ dám đứng nhìn nàng từ xa
Hắn ở cạnh nàng với thân phận một vị sư huynh không hơn không kém, tất cả mọi chuyện về nàng và Mạc Tử Ngôn hắn đều là lặng lẽ ngồi nghe nàng không hề biết tim hắn đau tận tâm can, có lúc hắn đã không thể chịu đựng được hắn vô tình làm đổ chén trà chỉ biết lặng lẽ quay đi, nàng không hiểu từ trước tới nay vốn không thể hiểu rằng : Trong lòng hắn chỉ có duy nhất mình nàng
Nàng nói muốn được nhìn thấy hắn lập thê, hắn chỉ biết đứng cười
Nàng nói nàng rất muốn nhìn hắn cười, hắn cười cho nàng xem mặc cho hắn đã tự nói với lòng nhất định sẽ không bao giờ được phép cười
Chẳng phải nàng muốn ngắm phù dung sao, được ta đưa nàng đi
Nàng thực rất muốn có một chiếc long bào cao quý màu đen tuyền đem tặng cho Mạc Tử Ngôn, được ta tìm cho nàng
Bất kể thứ gì trên thế gian này nàng muốn, ta đều cho nàng
Thiên Nhi, nàng có ta là có cả thiên hạ nàng muốn gì nàng nói với ta dù có phải đi hàng trăm nghìn dặm ta nhất định sẽ tìm về cho nàng
Cho đến cuối cùng, người nàng chọn mãi chẳng phải là ta
Bệ hạ Nhược Hy nhẹ nhàng lên tiếng, hắn không muốn nói nàng đều biết rằng từ trước chỉ là một mình hắn tự đa tình, hắn tự mình hi sinh cho nàng ấy quá nhiều tới nỗi nàng không cần trả hắn cũng không cho nàng trả
Nàng thử nghĩ xem, Nhược Hy một người là hoàng hậu của huynh đệ hắn, còn hắn lại là một vị đế vương của giang sơn khác thì làm gì có tư cách nói đến á tình, vốn dĩ là không thể Hắn cười nhạt, hắn cố che đi đau đớn mà hắn đang phải gánh chịu, bao năm qua hắn chẳng thể quên đi nàng, hắn vẫn chờ nàng dù biết chỉ là trong hư vô
Nàng ấy và bệ hạ dù một người là vua, một người là hoàng hậu thì vẫn chỉ là những chúng sinh trong thiên hạ, đều là người bình thường không phải thần thánh nếu đã yêu thì cả đời không thể buông bỏ, trên thế gian này làm gì có ai quy định nàng ấy là hoàng hậu là chàng không thể yêu
Hắn nhìn nàng, gương mặt xinh đẹp không cười chỉ có đôi mắt xanh vẫn sáng rực bảo hộ cho ái tình của hắn, nàng chân chân nhìn hắn không rời ánh mắt, nàng nhìn hắn đau khổ trong lòng nàng xen lẫn tức giận cùng với sự bi ai, đau thương, hắn là vua hắn có giang sơn, hắn nắm trong tay thiên hạ nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một nam nhân bình thường, si tình vì một nữ nhân
Nàng đang cảm thấy thương hại ta sao, Nhược Hy
Ta không thương hại chàng chỉ là ta hiểu nỗi đau của chàng, ta cảm nhận được, ánh mắt của chàng khi chàng nhìn tẩm cung của nàng ấy
Hắn quay người đối diện với hồ nước phù dung thơm ngát giống năm đó, hắn thở một hơi thật mạnh, bàn tay to lớn của hắn run lên, nàng nhìn thoáng qua hắn đang gượng cười, tâm can đảo lộn
Nếu ta được phép quay trở lại quãng thời gian năm đó, ta nhất định sẽ không nói với nàng là ta yêu nàng thay vào đó ta sẽ chúc phúc cho nàng ở cạnh Mạc Tử Ngôn, ta sẽ không ép buộc nàng tất cả mọi thứ ta làm gì nàng đều là tự nguyện ý, ta chấp thuận mất đi giang sơn trong tay nguyện đổi lấy sinh mạng của nàng, ta muốn được thấy nàng bình an đó là giấc mộng lớn nhất của ta
Giọt lệ của nàng chảy xuống nơi khóe mắt đang cay, mắt nàng đỏ lên, nhìn hắn cô độc, linh hồn đau khổ vây khốn trong tòa thành lạnh lẽo, nàng chân trọng hắn, chân trọng chân tình của hắn vì một