Tại sao lại ngươi lại đi theo ta, chẳng phải ban đầu đã nói không có hứng thú sao Diệp Tử xoay người lại, giận dữ nhìn hắn, nàng vốn dĩ muốn ra ngoài một mình, bản thân tự do ngắm thiên hạ, được tận mắt ngắm nhìn những chiếc đèn lồng đan kết đủ màu sắc treo hai bên vệ đường sau khi thả đèn lồng sau nhất định sẽ ghé vào tửu quán để uống một chén rượu, mấy năm ở Nguyên Quốc mỗi lúc đến ngày hội hoa đăng là y rằng lúc đó sư phụ lại nhờ nàng đến Kinh Thiên Các dọn đồ cho sư phụ Châu Kinh, nàng thực không hiểu lí do mà sư phụ làm vậy, chỉ biết người không muốn để người ra ngoài một mình
Ta đi theo ngươi, đừng làm ta buồn cười đây là đường của tất cả mọi người đâu phải của riêng ngươi Hắn hừ một tiếng, vẻ mặt lạnh băng không mấy để tâm, mắt hắn đang di chuyển khắp các ngả đường trong thành, cũng phải đêm nay quả thực rất đẹp, các sư huynh trong môn đã từng nói nếu như một đời người mà chưa từng được tới ngày hội hoa đăng của Nguyên Quốc thì rất đáng tiếc a coi như phung phí một đời, nàng ngẫm lại mới cảm thấy rất đúng
Mọi người trong thành ra vào tấp nập, hai bên đường chủ quán kiếm được vô số tiền lượng, trẻ con chạy xung quanh chỗ rao bán đèn lồng, một số đôi vợ chồng đưa theo con nhỏ cũng vui vẻ không kém, đi bên cạnh là những cô nương xinh đẹp trên tay cũng đang cầm một chiếc đèn lồng di chuyển tới phía trước gần một ngôi đền để thả chúng
Mặc kệ ngươi Diệp Tử không thèm quan tâm đến sự xuất hiện của hắn, nàng chạy tới một chỗ bán đèn lồng ngay đó, nàng nhìn xung quanh không thấy có một chiếc đèn nào hợp nhãn, chỉ có chiếc đèn thỏ đằng kia là rất thích nhưng lại chần chừ không dám mua nó, Âu Dương Thần bước tới hắn không do dự lấy từ trong y phục ra 2 lượng bạc đặt trước mặt người rao bán hắn chỉ tới hai chiếc đèn được treo trên cao kia là một bông phù dung và hình một con thỏ ngọc có đôi mắt màu đỏ rực, hắn liếc nhìn sang nàng, nàng cũng ngước lên nhìn hắn, ánh mắt khó hiểu kèm theo chút dò xét hắn, hắn đưa chiếc đèn lồng hình thỏ đưa cho nàng
Có muốn không Ánh mắt điềm tĩnh chậm rãi đưa nó cho nàng
Nàng ngây người ra một lúc, sao hắn lại biết được nàng thích đèn thỏ
Thực ra hắn cũng chẳng hề biết nàng thích thứ gì, chỉ là khi quan sát nàng, đôi mắt xinh đẹp cứ chăm chú nhìn vào chiếc đèn lồng thỏ một lúc rồi suy nghĩ một điều gì đó, nên hắn liền tới mua nó cho nàng nhưng không để lộ liễu, hắn mua cho mình một chiếc đèn lồng dù trong lòng chẳng một chút hứng thú với nó
Nếu đã mua nó cho ta, ngươi nên có một chút thành ý nào đó mới phải chứ Nàng thực ra trong lòng rất muốn cười nhưng vẫn cố kìm nén lại vẻ mặt hắn khi đưa đèn lồng cho nàng rất thản nhiên, không chút e dè tựa như là đã quá thân thuộc, lời nói của nàng làm hắn có chút bực mình, hắn xoay người bước về phía trước, trên tay vẫn cầm theo hai chiếc đèn lồng đang sáng
Nếu ngươi không muốn, tự ta đi thả chúng
Từ từ, chờ ta đã Nàng vội vã chạy theo hắn, tên này thật chẳng biết đùa nàng chỉ muốn chọc ghẹo hắn một chút thôi mà, ai ngờ hắn lập tức rời đi, Âu Dương Thần con người này thật lạnh lùng a
Hắn cùng hắn cùng chân tại ngôi đền, phía trước mặt người người vô kể họ đang treo một tấm linh bài được mua ngay cạnh đó, sau khi treo xong họ đi tới trước cây cổ thụ to lớn cạnh đó cung kính cúi đầu xuống trước cây này, người dân ở Bắc Thần Quốc quan niệm rằng, nếu treo tấm linh bài của mình lên trên giá thần đó thì mọi người trong gia thất sẽ được bình an, sau đó sẽ hành lễ trước cây đại thụ đã nhiều năm nó như một vị thần bảo hộ bình an cho Bắc Thần Quốc, nó có nghĩa rằng mọi người vạn thọ vô cương, cơ thể khỏe mạnh không chút bệnh tật và nghĩa thứ hai của nó cũng chính là hai người cùng cầu nguyện họ sẽ ở cạnh nhau mãi mãi cho tới khi cái chết chia lìa
Nhược Hy nhìn ngắn, ánh mắt có chút lay động hắn vừa nói rằng nếu cả hai cùng cầu nguyện thì sẽ ở bên nhau mãi mãi, nàng bất chợt lùi về sau một chút, tay nắm chặt lại dường như không muốn tiến lên cạnh hắn, hắn chỉ khẽ cười nhạt, ánh mắt đau thương lộ rõ, hắn thở một tiếng rồi quay lại nhìn nàng, miệng cười lớn
Chỉ là chọc ghẹo nàng một chút thôi, chỉ là cầu chúc cho chúng ta bình an thôi, nào tiến lên đây Hắn đưa tay ra, một tay còn lại đang cầm đèn lồng, nàng bám chặt vào phần dưới y phục, ánh mắt e dè lẩn tránh, vẻ mặt khi nãy của Từ Hiên chắc chắn không phải là đùa giỡn, trong lòng nàng hiện lên chút suy nghĩ Từ Hiên từ trước tới giờ vẫn một lòng yêu Thiên Nhi, vì nàng mà làm mọi thứ hi sinh ngay cả chính tình yêu của hắn thì không thể có chuyện hắn rung động với nàng nhưng dù thế nào !.
Nàng vẫn đứng đó một lúc, miệng nhỏ chợt nói Chúng ta tới bên kia hồ thả đèn lồng thôi, Từ Hiên
Dứt lời nàng ngay lập tức rời đi tới phía bên kia hồ, Từ Hiên chậm rãi rút tay lại, buông thõng xuống bên dưới y phục, tay nắm chặt lại, hắn buồn bã đi theo nàng, từng bước đi của hắn lúc này rất nặng nề tựa như có hàng nghìn hòn đá buộc chặt vào chân hắn, làm hắn không thể đi
Hắn biết trước kết quả sẽ như vậy nhưng hắn vẫn không thể bỏ đi chút ý tình