Thấm thoát cũng tới cuối năm, mọi người trong hoàng thất đều bận rộn chuẩn bị cho Tết Nguyên Đán, nàng đi dạo một vòng trong cung, cung nữ, thái giám, tổng quản tới binh lính nhìn thấy nàng vội vã hành lễ rồi lại vội vã rời đi nhanh chóng, nàng nhìn họ một lúc rồi cũng quay người đi tiếp, mọi thứ trong cung dường như đã hoàn toàn thay đổi, đèn được treo khắp nơi chỉ đợi tới buổi đêm là sẽ được chiếu sáng toàn bộ, mới sáng mới mà đã có tuyết rơi tuy không nhiều nhưng cũng đủ cảm thấy lạnh lẽo
Phía xa kia có rất nhiều cung nữ đang khoác trên người một bao túi nhìn qua cũng đủ biết là túi đựng y phục, gương mặt họ ai cũng vui vẻ vừa đi vừa nói chuyện không dứt, gần nàng hơn cũng có một số đang di chuyển về phía cổng thành, nàng có để ý qua họ nói những gì
""Cuối cùng cũng tới cuối năm, ta đợi ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng cũng được về quê chăm nom phụ mẫu""
""Thụ Y tỷ tỷ, tỷ cũng đang trên đường về quê sao""
""Đúng vậy, một năm mới có một lần được trở về quê, không thể bỏ lỡ cơ hội này được""
""Phụ mẫu muội đã già yếu vậy mà một năm muội mới về được một lần""
""Phải rồi, năm nào bệ hạ cũng hạ thánh chỉ cho tất cả mọi người trong cung về quê thăm gia đình rồi lại quay về hoàng cung, nhưng chỉ có vài ngày, thật không đủ""
""Muội còn đòi hỏi bệ hạ đã cho chúng ta về quê là sự ân sủng lớn nhất của người rồi, muội đừng làm loạn, mau đi thôi""
Họ tiến tới gần cổng thành cúi chào binh lính đứng cạnh đó rồi ra khỏi cổng thành, cứ thế từng người lần lượt rời khỏi, nàng ngồi xuống gốc cây gần đó, cứ mỗi lúc lại có một đám cung nữ rời khỏi Thiên Tử Thành chỉ còn lại một số binh lính vẫn còn ra vào hoàng cung
Mỗi một năm Tử Ngôn đều cho họ về quê một lần sao, chí ít hắn không phải một tên vua ích kỉ như nàng nghĩ, nàng có một thắc mắc trong lòng là không thấy đại tổng quản và đại thái giám bên cạnh hắn rời cung chẳng lẽ họ không còn người thân nên không về
Chạy lướt qua màn tuyết trắng lạnh buốt, nàng đan hai tay vào nhau lập tức về Ngự Linh Cung, vừa bước vào tới cửa đại tổng quản đang ngồi ngay đó, vẻ mặt thảnh thơi đang từ từ thưởng thức chén trà nóng hòa cùng tuyết rơi êm ả
""Đại tổng quản, ta thấy mọi người trong cung đều lần lượt về quê hết, chẳng lẽ bà không được phép về sao"" Nàng lại lần ngồi cạnh đại tổng quản tiện tay cúi xuống rót chén trà nóng
""Không phải đâu nương nương, đến ngày cuối năm bệ hạ đều cho phép tất cả mọi người rời cung để về quê thăm cha mẹ không những vậy mọi người cũng sẽ được đón tết nguyên đán cùng gia đình, chỉ là rời đi vài ngày rồi sẽ trở lại hoàng cung ngay"" Đại tổng quản đặt chén trà xuống, hít thở một hơi thật mạnh rồi đưa tay ra đón những hạt tuyết trắng buốt, miệng bất chợt mỉm cười
""Vậy tại sao bà không trở về quê""
""Ta hơn 50 năm nay đều vì hoàng thất này mà nguyện ý không thành hôn với bất kì nam nhân nào, cho dù mọi người có nói đó là quyết định sai lầm của ta nhưng ta không hề thấy hối hận, nếu được làm lại một lần nữa ta vẫn quyết định sống trong hoàng cung này trọn một kiếp sau đó sẽ không còn thấy hối hận nữa""
""Vậy sao, vậy bà ở một mình trong hoàng cung này không cảm thấy buồn tẻ sao, tất cả cung nữ đều rời đi hết không còn một ai ở lại"" Nàng đưa chén trà lên miệng thì ra đại tổng quản chưa từng thành hôn với ai vậy nên bao nhiêu năm qua bà ấy đều phải đón tết nguyên đá một mình, có lẽ điều đó đã quen dần nên một người mạnh mẽ như bà ấy đều là không cảm thấy cô đơn, trống trải
""Ta không ở một mình vì vẫn còn đại thái giám"" Đại tổng quản quay sang phía nàng, mỉm cười thật ôn nhu, vẻ mặt không mấy thay đổi
""Đại thái giám sao, ông ấy không về quê sao""
""Đại thái giám cũng như ta nguyện một đời cống hiến cho hoàng cung này không chút bất mãn bao nhiêu năm qua vẫn vậy, hai chúng ta đều ngồi dưới đêm trăng lạnh lẽo cùng nhau uống một ly trà rồi nói những chuyện chúng ta chưa từng nói ra bên ngoài mà cất sâu trong lòng, có một người như ông ấy để trò chuyện, sẽ rất vui""
""Nhưng vẫn còn một người như chính là bệ hạ""
Nhắc tới Tử Ngôn nàng mới chợt nhớ ra đúng rồi còn hắn nữa, hắn đã lên ngôi nhiều năm ngoài thái giám luôn ở cạnh hắn cùng hắn đón tết ra thì chẳng còn ai bên cạnh nhưng hơn ba năm trước có lẽ vẫn còn được đón tết mãn nguyện nhất ở bên cạnh Thiên Nhi, nhưng đã hơn 3 năm nay nàng ấy đã không còn một mình hắn phải đón tết một mình trong cô độc nếm trải đủ thứ cảm giác gọi là đau thương, nàng tử hỏi hắn đã vượt qua sự cô độc đó bằng cách nào
Hắn lúc nào cũng lạnh lùng, bất cứ khi nào nhìn thấy hắn thì hai từ bá đạo và uy nghiêm luôn hiện lên trên đầu, hắn ít khi cười nhưng khi cười lên thì rất đẹp, mọi thứ xung quanh dường như có ánh sáng của mặt trời rất ấm áp, còn lúc tức giận thì lại lạnh lẽo như hồ băng thiên trượng đã đóng băng mấy vạn năm
Nàng nhướn mày lên, hỏi tổng quản "" Vậy bệ hạ khi đó đã ở đâu, ngươi có biết không đại tổng""
""Mỗi lần tết nguyên đán tới là người lại leo lên trên mái ở đại điện ngồi trên đó, ngắm trăng cho tới nửa đêm sau khi pháo hoa kết thúc người sẽ đi nghỉ, hôm sau sẽ ngồi ăn một bữa cơm rất bình thường rồi đi dạo trong cung một lát, một lúc sau sẽ tới thiên thư các cứ như vậy đến hết ngày""
Con người lạnh lùng kiêu ngạo như thế lại có lúc đem bản thân sống một ngày như những dân chúng trong thiên hạ, bỏ đi cái gọi là ngôi vị cao quý để tâm can được yên bình một lúc, năm nay hắn sẽ không một mình nữa, nàng nhất định sẽ tạo cho hắn một điều bất ngờ, hắn chưa từng được biết tới
""Nhược Hy"" Từ ngoài cổng Ngự Linh Cung một giọng nói trầm vang lên mang theo chút lạnh lẽo, Mạc Tử Ngôn tiến vào trong, mái tóc của hắn rất dài phủ xuống che đi một nửa gương mặt anh tuấn, tuyệt mĩ vô cùng
""Nương nương, thần xin lui"" Đại tổng quản cười một tiếng rồi nhẹ nhàng rời khỏi Ngự Linh Cung
""Bệ hạ thần xin lui trước"" Hắn gật đầu rồi đi lướt qua đại tổng quản đến chỗ nàng, nàng đang uống trà vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, ánh mắt đẹp đẽ ngước lên nhìn những làn tuyết trắng xóa đang rơi xuống phủ đầy Ngự Linh Cung
""Nàng đang