Mạc Tử Ngôn buông Tư Lăng ra, khẽ cười nhẹ với nàng
Là ngày quan trọng nhất của muội sao ta có thể không đến
Tim của nàng lúc này đập luân hồi dường như không thể kìm nén được cảm giác đối với hắn, hắn chưa từng tức giận với nàng thậm chí ngay cả khi nàng ở Nguyên Quốc không để hắn yên một ngày hắn vẫn mỉm cười với nàng, hắn không cười cũng rất đẹp nhưng khi hắn đã cười lên tất cả mọi thứ đều đẹp tựa hoa đào, không một ai muốn rời khỏi ánh nhìn đó, nụ cười đó của hắn, tay nàng run run lên rất muốn ôm hắn nhưng lại không thể vì nàng bây giờ trước mặt hắn chỉ với một tư cách duy nhất lại chính là muội muội của hắn
Nhược Hy lạnh lùng nhìn Tư Lăng, vẻ mặt đang rất ngượng ngùng trước hắn, hành động của nàng ta dường như muốn ôm lấy hắn, nàng tức giận đến bên cạnh hắn lập tức kéo tay hắn ra ôm lấy cánh tay phải của hắn, khẽ cười nhạt ánh mắt băng lãnh nhìn cô ta giấu đi cảm xúc bên trong của nàng
Công chúa Tư Lăng, Tử Ngôn và ta đã cất công đường xa tới đây, chàng ấy cũng đã mệt mỏi rồi không phiền công chúa đưa chúng ta tới bàn tiệc được chứ Vẻ mặt nàng lộ rõ ý đang ghen với Tư Lăng, nàng một tay bám chặt lấy hắn không buông, hắn có chút ngạc nhiên, chân mày nhướn lên sau đó lại mỉm cười mặc cho nàng làm loạn
Từ Hiên ngồi bàn tiệc cạnh chỗ nàng, vẻ mặt tỏ ra lãnh đạm sắc mặt không vui lộ rõ nhìn cảnh tượng trước mặt hắn không nói một câu, chỉ im lặng rót rượu đầy chén rồi uống cạn một hơi một lúc sau lại di chuyển ánh mắt về hướng nàng, hắn không thể rời mắt khỏi nàng được cho dù nàng có làm hắn tổn thương khiến hắn phải chịu đựng nhìn cảnh nàng thân mật với một nam nhân khác ở trước mặt hắn
Thì rốt cuộc ta vẫn chẳng thể buông bỏ nàng được
Tư Lăng ngẩn người, hai người dùng ánh mắt tức giận nhìn nhau một hồi, nàng ta giận đến tím mặt còn nàng thì cười hả hê vẻ mặt lạnh lùng cảnh cáo nàng ta một bước
Tư Lăng muội nên về bàn tiệc, ta cũng phải ngồi xuống đứng mãi như vậy rất thất lễ Hắn chưa để cho Tư Lăng đáp lại liền nắm tay nàng trở về bàn tiệc, cái nắm tay của hắn chặt vô cùng như thể nếu bỏ nàng ra thì sẽ có người đến đưa nàng đi mất, đưa nàng đi khỏi hắn
Vừa rồi ánh mắt của Từ Hiên nhìn nàng đến điên dại cũng đủ để hắn hiểu, hắn đã thích nàng nhưng hắn nhất định không cho phép, hắn sẽ không để chuyện đó lại lặp lại một lần nữa, ngày trước khi hắn biết Từ Hiên có ý tình với Thiên Nhi lúc đó đã quá muộn hắn rất muốn ngăn cả tình yêu này lại ngăn cản nàng đến gần Từ Hiên thêm một bước nữa nhưng nàng ấy vốn dĩ không hề biết tình cảm của Từ Hiên
Hắn đã để cho mọi chuyện đi quá xa khi đó Từ Hiên đã đưa Thiên Nhi đến một nơi thật xa ở Thiên Sơn Trùng Quốc, hắn đã đi tìm nàng, bất kể ngày đêm đều vì nàng mà tìm kiếm nhưng cuối cùng vẫn thất bại, mọi thứ đều đổ vỡ huynh đệ dường như tương tàn không ai nhìn mặt ai nhưng hắn vẫn đưa Thiên Nhi trở về sau đó đã từ biệt vĩnh viễn không quay đầu lại nhưng tình ý vẫn chưa hề dứt chỉ là hắn với nàng mãi mãi không thể ở cạnh nhau
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác hắn không muốn một lần nữa mất đi nàng, càng không muốn nàng ở cạnh Từ Hiên thêm một chút nào nữa, là ai cũng được nhưng nàng thì tuyệt đối không thể
Nhược Hy ngồi xuống cạnh hắn, hắn thản nhiên ngồi xuống vẻ mặt lãnh đạm ngước nhìn xung quanh, Tư Lăng ôm giận mà trở về bàn tiệc, nàng ta cắn môi, ánh mắt sắc lạnh nhìn Nhược Hy sau đó cũng ngồi xuống nhập tiệc
Bạch Tử quan sát một hồi lâu như thể được xem kịch, hắn rót đầy chén rượu giơ lên, miệng cười đầy ẩn ý
Hôm nay ta mời các huynh tới đây là vì đại lễ của Tư Lăng, muội ấy sắp được gả đi đến phủ tướng quân vậy nên chúng ta cùng chúc mừng muội ấy, muội muội của chúng ta cuối cùng đã thành phu nhân tướng quân rồi
Chúc mừng công chúa Mọi người cùng đồng loạt giơ chén lên sau đó nhấp cạn một hơi
Mạc Tử Ngôn đặt chén rượu xuống nhìn sang nàng, nàng vừa uống xong chén rượu đầu, sắc mặt bỗng thay đổi rượu mà Bạch Tử chuẩn bị không giống như ở Nguyên Quốc uống cả mười chén mười chén đều chưa say nhưng khi nãy uống chén rượu đó một ngụm đầu đã cảm thấy không tốt
Hắn cầm lấy chén ngọc trên tay nàng để trước mặt dùng ấm trà thảo dược nóng rót vào chén, mùi hương của nó tỏa ra thật dễ chịu có một chút khiến nàng tỉnh táo, hắn đưa cho nàng, ánh mắt lạnh lùng lộ chút tức giận, tiểu yêu tinh rượu ở Thiên Quốc đâu có giống như ở Nguyên Quốc cho nàng uống thoải mái trăm chén cũng không say vì rượu đó là được làm riêng cho nàng thưởng thức, hắn đã căn dặn rất cẩn thận cũng may có bình trà thảo dược ở đây không thì chẳng biết là chuyện gì sẽ xảy ra
Nàng nhanh chóng đỡ lấy chén trà từ tay hắn, vội vã đưa thẳng vào miệng, chén trà nóng khiến bên trong miệng nàng chợt rát lên đầu lưỡi tê lại, nàng nhăn mặt đặt chén trà xuống
Nàng là đồ ngốc à Hắn chống tay nghiêng về một bên nhìn nàng, ánh mắt hiện lên chút thâm tình bộ dạng khi nãy của nàng rất ngốc ắt hẳn giờ này miệng nàng ta đang rất nóng, hắn nở nụ cười chế giễu
Nàng nhíu mày, vẻ mặt tức giận nói Ngốc mặc ta, chỉ là trong người thấy không tốt nên mới làm vậy
Nàng thấy sao rồi
Đỡ hơn rồi, cảm ơn chàng Nhược Hy cười đáp, đấm nhẹ vào ngực hắn, nói ngắn gọn một lời Phu quân
Tử Ngôn gật đầu, di chuyển ánh mắt về hướng khác tuy hắn không cười một lời cũng không đáp nhưng vẻ mặt lãnh đạm đó của hắn rõ ràng là đang cười, trong lòng nàng cảm thấy rất ấm áp hắn mặc cho luôn lạnh lùng với nàng, nói với nàng câu trước câu sau cũng chỉ là một từ không chút cảm xúc bên trong nhưng nàng vẫn