Sáng sớm Nhược Hy đã di chuyển tới hồ phù dung lớn trong Thiên Tử Thành, sen trong hồ hầu như đã rụng hơn bởi vì thời tiết chuyển mùa có chút hơi gió lạnh ở phương Nam bất chợt thổi đến trên mặt nước chỉ còn cành không thi thoảng có một vài chú chim nhỏ lướt qua trên mặt hồ tạo ra một số gợn sóng nhẹ tuy phù dung đã rụng hơn nhưng khung cảnh vẫn không chút thay đổi vẫn thâm tình như trước, gió thổi lả lướt những bông hoa mọc gần đó rụng rời phủ trắng bên bờ, cá dưới hồ thi thoảng lại ngoi lên mặt nước thời tiết hôm nay rất đẹp, nền trời trong trẻo ánh mặt trời dần le lói chiếu xuống mặt hồ
Nàng cầm bảo kiếm trên tay tới gần khoảng trống cạnh hồ, hít thở một hơi thật mạnh sâu trong đáy mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, thê lương vô cùng cả đêm hôm qua nàng không chợp mắt nổi bao nhiêu chuyện cứ liên tiếp ập tới nam nhân nàng yêu nhất quay lưng lại với nàng, người nàng lo sợ nhất cũng đã trở về đêm hôm qua nàng không biết giữa hai người đó có xảy ra chuyện gì hay không? Chỉ biết rằng nàng không thấy hắn trở về tim trong lồng ngực lại nhói đau, nàng nhắm mắt lại trấn tĩnh bản thân
""Nam Cung Nhược Hy không sao cả mọi chuyện vẫn ổn""
Nàng khẽ cười nhạt rút kiếm ra, những lúc này chỉ có luyện kiếm mới có thể giúp nàng bình tâm lại quên hết mọi chuyện đau khổ trên thế gian nhớ lại ngày trước khi có chuyện gì không vui nàng đều nhốt mình trong võ đạo 4 đến 5 ngày liền đều không ăn uống gì đến khi người gầy rạc đi không còn sức sống khi tỉnh lại mọi người trách móc thậm chí sư huynh còn rất tức giận.
.
nhưng nếu nàng không làm vậy thì sao có thể quên đi những đau khổ mà nàng đang phải chịu đựng
Từng đường kiếm sắc nhọn chém vào trong không trung dưới ánh nắng mặt trời gương mặt nàng sáng rực lên đôi mắt xanh vẫn đẹp tuyệt diễm không đổi, nàng xoay người bay lên đá lấy thanh kiếm trúng thẳng tới bức tường phía xa kia, nàng chạm chân xuống mặt đất, từng hơi thở nóng hổi phả ra mồ hôi nhễ lại trên gương mặt nàng, bất ngờ từ xa vang lên tiếng vỗ tay cùng với tiếng của thanh kiếm vừa được rút ra
Nàng quay người lại vẻ mặt ánh lên chút bất ngờ "" Diệp Tử""
Diệp Tử tới cạnh nàng trên tay cũng đang cầm một thanh kiếm cúi người xuống hành lệ trước nàng
""Nương nương, thần trở về rồi""
Nàng mỉm cười đã bao lâu rồi nàng không được nhìn thấy Diệp Tử kể từ sau vụ việc của Thương Vân Lệnh nàng ấy bất chợt rời khỏi Thiên Tử Thành quay về Bách Hoa Môn rất gấp không kịp nói với nàng một lời nay nàng ấy quay lại trong lòng nàng cảm giác thoải mái hơn một chút dường như bao mệt mỏi của hôm qua cũng theo đó mà tan biến, ánh mắt của Diệp Tử lúc nào cũng luôn băng lãnh người ngoài nhìn vào chẳng thể biết nàng ấy đang nghĩ gì cách nàng ấy hành xử đều giống như nam nhân trên người một chút nữ nhân cũng không có hơn nữa bản thân lại là người mạnh nhất Bách Hoa Môn
Nhiều lúc nàng tự hỏi liệu nàng ấy đã từng vướng tình yêu hồng trần bao giờ chưa, nàng ấy lúc nào cũng mạnh mẽ, vẻ mặt lãnh đạm đặc biệt là đôi mắt của nàng ấy rất đẹp nhưng cũng rất tàn nhẫn
Tựa như một người chưa tình biết tình thế đau khổ là gì
""Diệp Tử, người quay về rồi sao""
Diệp Tử nhướn mày lên, ánh mắt nhìn thẳng nàng dáng vẻ của nương nương rất mệt mỏi người đã gầy đi rất nhiều hơn nữa trong nụ cười đó xen lẫn sự đau thương vô hạn, chẳng lẽ người đã gặp chuyện gì khi nàng trở về Bách Hoa Môn
""Nương nương, người có chuyện gì sao nhìn người rất mệt mỏi""
""Người nhận ra sao"" Nhược Hy khẽ cười trong lòng thoải mái hơn một chút đỡ lấy thanh kiếm từ tay Diệp Tử
Diệp Tử gật đầu "" Vâng, liệu người có thể nói cho thần biết không""
Nhược Hy ngồi xuống chiếc ghế ngọc gần đó, nàng tựa lưng vào ghế ánh mắt nhìn về phía hồ phù dung nhẹ nhàng nói
""Ngươi đã từng yêu chưa, Diệp Tử""
Diệp Tử thoáng sửng sốt như không hiểu lời nàng nói ngây ngốc hỏi lại "" Nương nương người vừa nói gì vậy""
""Ngươi đã từng yêu một nam nhân nào đó đến mức hơn cả mạng sống của mình chưa""
Diệp Tử im lặng như tờ không đáp lại câu hỏi của nàng, câu hỏi của Nhược Hy đã đâm thẳng vào tim nàng, một trái tim đã dường như đã đóng băng lại mãi mãi không có cảm xúc, ánh mắt nàng lay động dường như không muốn trả lời, nàng cúi mặt xuống tay cầm chặt thanh kiếm
Nhược Hy thấy bộ dạng của Diệp Tử không hiểu sao đột nhiên lại bật cười ngây ngốc
""Vậy là chưa từng rồi, nếu đã chưa từng thì sao có thể hiểu được cảm giác này""
""Có một người mà cả đời ta nghĩ bản thân ta không nên yêu không thể dính vào người đó bởi vì ta ở cạnh hắn chỉ vì cha ta và cả gia phủ ta hoàn toàn không nghĩ cho bản thân, ta nghĩ bản thân dù có chịu đựng một chút thì có sao dù sao hắn cũng không có hứng với ta cả đời này cũng vậy, khi đó chỉ nghĩ sau này nếu ta và hắn có hòa ly ta cũng không cảm thấy phải hối hận bởi vì ta đã vì phụ thân mà nhốt bản thân trong cái lồng chim đó nhiều năm dài nay được tự do ta sẽ được làm điều mình thích, ta rất muốn được đi phiêu du khắp thiên hạ đi tìm những điều khiến ta cảm thấy thú vị""
""Nhưng rồi bản thân lại vì hắn mà si mê nguyện từ bỏ tất cả chỉ vì muốn ở cạnh hắn, từng ấy thời gian trôi qua ta đã quen với cuộc sống có hắn ở cạnh ta đã từng nghĩ nếu trong thế gian này không có hắn thì ta sẽ phải làm sao, đến bây giờ ta đã có được câu trả lời chính là không thể sống được ta hoàn toàn thua rồi, ta thua vì ta yêu hắn,