Mạc Tử Ngôn đã ở trong Lãnh Hoa Cung rất lâu khi binh lính vừa đi Nhược Hy rời khỏi, hắn ngồi xuống ngay cạnh nàng ánh mắt trầm ngâm đau đớn, ngay cả khi hắn kết tội nàng làm hại tới Thiên Nhi nhưng lại không muốn tin rằng chính nàng đã làm điều đó hắn không thể làm gì khác khi đó chỉ có nàng và Thiên Nhi ở đó nếu nàng không đẩy Thiên Nhi thì còn ai dám đẩy một người như nàng ấy không thể có chuyện một người đang mang thai lại có thể tự hủy hoại bản thân mà giết sinh mạng nhỏ bé trong bụng như vậy
Thiên Nhi rốt cuộc cũng đã bình tâm hơn khi Nhược Hy rời khỏi, nàng ta khẽ mỉm cười nụ cười thật ác độc hiện lên trên gương mặt tuyệt diễm đó kế tính của nàng ta vô cùng hoàn hảo cuối cùng cũng có người chịu làm vậy thế thân cho nàng vốn dĩ ngay lúc đó nàng không hề biết là Tử Ngôn sắp tới nên trong lòng luôn lo sợ một điều rằng bản thân sẽ bị phát hiện nhưng trời không phụ lòng nàng, mọi chuyện đã ổn thỏa nàng đã không còn phải lo sợ về việc nàng nữa rồi
Nàng liếc nhìn Tử Ngôn, ánh mắt vừa rồi của hắn thật bất thường
Ánh mắt này vừa đen xen một loại cảm xúc, vừa yêu lại vừa hận nàng biết trong ánh mắt đó vẫn luôn tin tưởng Nhược Hy rằng nàng ta không hề đẩy nàng nhưng dù là vậy chứng cứ rõ ràng nàng ta không thể thoát tội, hắn có tin nàng ta cũng chỉ là vô ích
Thiên Nhi, ta biết hiện giờ nàng rất đau lòng nhưng ta lại không thể làm gì khác cho nàng mọi chuyện ta sẽ làm rõ cho nàng nên đừng lo nàng hãy ngủ đi Hắn chạm tay lên đầu nàng ôn nhu nói
Ta không thể chợp mắt nổi, trong lòng ta thật sự rất đau chàng biết không, bao năm qua ta cố gắng thế nào cũng không thể cho nàng một đứa con khi ta nghe tin mình mang thai ta cứ tưởng mình là người hạnh phúc nhất thế gian bởi lẽ ta không chỉ có đứa nhỏ mà ta còn có chàng bên cạnh nhưng cuối cùng ta lại để mất nó thật sự ta ...! Thiên Nhi nói đến đây nước mắt lại chảy xuống, lệ hàng ngàn không ngớt đôi mắt đã đỏ thẫm một màu
Trong lòng ta kì thực còn đau đớn hơn nàng gấp bội thậm chí ta còn chưa được nhìn thấy nó ta vẫn còn chưa chăm sóc cho nàng với đứa nhỏ của ta nàng yên tâm mọi chuyện ta sẽ không dễ dàng bỏ qua vậy nên đừng khóc, khóc nhiều sẽ không tốt cho mắt nàng xem mắt nàng đã đỏ lên rồi Hắn nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt sau đó liền ôm nàng vào lòng cố gắng an ủi nàng hắn nhắm mắt lại chân mày khẽ nhíu lại
Thật ra trong lòng hắn đang rất rối ren, hắn giúp nàng bằng cách nào khi chính miệng Nhược Hy nàng luôn miệng nói nàng không làm, nàng không đẩy Thiên Nhi trong đôi mắt đó không hề có chút giả dối sự việc hôm nay hoàn toàn không hề đơn giản
Nếu Nhược Hy muốn hãm hại Thiên Nhi tại sao lại làm việc đó trước mặt hắn hơn nữa ánh mắt đó khi nhìn hắn tựa như muốn nói
Tử Ngôn, ta không hề đẩy nàng ta
Tì nữ bên cạnh Thiên Nhi cũng một mực khăng khăng Nhược Hy đẩy Thiên Nhi xuống nhưng trong lòng hắn lại mơ hồ rằng không phải nàng không phải là người làm ra chuyện như vậy mặc cho có như vậy nhưng có gì để hắn tin nàng đây, không có gì cả
Tử Ngôn, chàng sao vậy Thiên Nhi thấy hắn đột nhiên im lặng cảm thấy thập phần kì quái mơ hồ sợ hãi, nhẹ nhàng lôi kéo hắn
Không sao, nàng nghỉ ngơi đi ta sẽ lại tới thăm nàng, việc nàng ta sẽ đi điều tra giúp nàng nhất định sẽ không để nàng phải chịu oan ức, tin ta Hắn đặt nàng nằm xuống gường, đắp chăn lên cho nàng miệng cười ôn nhu chưa đợi Thiên nhi trả lời hắn đã lập tức rời đi
Hắn đóng cửa lại dặn dò Lạc Kinh chăm sóc cho nàng rồi ngay tức khắc hồi cung, Chiểu Phàm đã đứng ở Lãnh Hoa Cung từ rất lâu hắn không cần vào cũng biết chuyện gì đã xảy ra bên trong cảnh tượng Nhược Hy bị đám binh lính đưa đi vẻ mặt nàng đau đớn đến tột cùng nàng không nói cũng chẳng kêu gào một câu rằng nàng không làm, tim hắn như bị ai bóp nghẹt
Tiếng Mạc Tử Ngôn giận dữ quát lớn nàng, hắn biết
Tử Ngôn lôi nàng vào trong bên trong xảy ra những gì hắn điều biết
Mọi chuyện ở trước Thiên Môn hắn biết quan trọng là hắn thấy rất rõ từ đầu tới cuối không rõ một chi tiết nào hắn âm thầm tới Lãnh Hoa Cung đứng ở một nơi mà không ai biết tới chỉ bởi hắn đang muốn xem xem muội muội của hắn định giở trò gì
Hắn đã từng cảnh cáo nàng nếu nàng làm hại tới Nhược Hy hắn nhất định sẽ không tha thứ cho dù bản thân nàng có là muội muội của hắn, trong đầu hắn luôn hiện lên suy nghĩ tại sao muội lại làm vậy với nàng ấy, hắn không thể hiểu từ lúc nào muội muội của hắn đã trở nên độc ác đến thế đó không phải là Thiên Nhi mà hắn từng biết hắn đã nhận ra ánh mắt của Thiên Nhi khi nàng quay về đó thực sự không còn giống như Thiên Nhi của 3 năm trước đó hoàn toàn là một con người khác
Hắn đi tới tẩm cung của nàng ra lệnh cho Lạc Kinh rời đi một lúc, nàng ta tuân chỉ vội vã rời đi ngay các cung nữ khác cũng theo đó mà rời khỏi lúc này trong cung chỉ còn một mình hắn và Thiên Nhi, hắn bước vào gương mặt lãnh đạm không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào Thiên Nhi từ từ ngồi dậy nàng quay người lại cứ ngỡ Mạc Tử Ngôn quay lại nụ cười bất giác hiện lên mặt nhưng trước mặt nàng là Chiểu Phàm nhìn thấy vẻ mặt của hắn nụ cười dần tắt hẳn trên miệng nàng
Cuối cùng huynh cũng tới rồi, muội thật sự đang rất đau lòng Thiên nhi tựa lưng vào đầu gường đôi mắt đẫm lệ lại xuất hiện, vẻ mặt mất mát không nguôi trong lòng
Muội đang rất đau lòng sao ? Là gì chuyện gì liệu đó có phải là chuyện Nhược Hy đã đẩy muội xuống bậc thang ở Thiên Môn Hắn tựa lưng vào tường, ánh mắt như đang chế giễu nàng hắn muốn xem rốt cuộc thì muội muội của hắn định diễn kịch trước mặt hắn như thế nào
Thiên Nhi định nói tiếp nhưng nàng cảm nhận được điều gì đó khác lạ trong mắt Chiểu Phàm, hắn không đau buồn cũng không an ủi nàng vẻ mặt đó rất bình thản tựa như không có chuyện gì xảy ra, nàng mở to mắt có cảm giác không ổn đang bất chợt ập tới
Thiên Nhi, là Nhược Hy đẩy muội hay chính muội là người tự đẩy mình xuống rồi vu oan cho nàng ấy
Chiểu Phàm cao giọng quát lớn cùng lúc đó trời bắt đầu thay đổi sấm chớp vang lên một tiếng rất kinh hãi nhưng lại không thể mưa nổi cơn cuồng phong mạnh mẽ thổi ào ạt qua tiết trời càng lúc càng trở nên đáng sợ, không gian xung quanh dần dần chìm vào bóng tối
Nhược Hy thất thần ngồi trong cung một mình nàng đối diện với bao đau thương, thật ra chưa từng có một ai tin tưởng nàng cả cho dù nàng có nói nàng không nàng nhưng họ chỉ biết nghe về một phía, cách hắn đối xử với nàng cánh tay đã bị hắn tàn nhẫn lôi đi giờ hiện lên những vết bầm tím nhưng nàng không hề cảm thấy đau bằng vết thương đang dày vò nàng, ngày ngày cứ hành hạ nàng không nguôi
Mọi chuyện đã tới mức này, nàng có ngồi yên trong cung cũng vô ích nàng nhất định phải tới đại điện mặt đối mặt nói rõ với hắn, minh oan cho chính bản thân nàng rằng nàng không hề làm hại nàng ta nàng cầm lấy thanh kiếm đã cùng nàng trải qua biết bao nhiêu chuyện nay chính nó cũng sẽ giúp nàng kết thúc việc làm nàng đau khổ như thế này
Cánh cửa mở ra, đám binh lính nhanh tay chặn đường nàng hai thanh kiếm để trước mặt nàng trong giây lát đã bị chém văng ra xa, nàng lạnh lùng cảnh cáo bọn chúng cùng lúc đó tiếng sấm rền rã cũng bắt đầu vang lên hiện trước bọn chúng