Lý Duệ buồn bã nhìn mình trong gương, cậu ta đã gầy đi rất nhiều, không còn phúc hậu giống như trước nữa.Kể từ khi đi vào sống ở Quy Điền Cư, ngày nào cậu ta cũng phải dậy trước bình minh để tự tắm rửa và thay quần áo.
Sáng sớm, dưới sự giám sát của nãi nãi, Lý Duệ phải chăm sóc vườn rau, nhân tiện lùa đàn vịt ra khỏi hàng rào tre, rồi nhặt trứng vịt, tưới nước bón phân cho vườn rau.May mắn thay, cậu ta không cần phải lấy phân bón.
Nếu không, Lý Duệ sẽ giảm cân càng nhanh hơn.Làm xong việc ở vườn rau và chuồng vịt, Lý Duệ phải quay trở lại điền cử để thay y phục lần nữa, mang sách vở, ra sân trước để đi học.Buổi trưa hàng ngày chắc chắn không được ăn no.
Ngày xưa mỗi bữa cơm, Lý Duệ phải ăn ba bát cơm, nhưng bây giờ tổ mẫu chỉ cho cậu ta ăn một bát thôi!! Chỉ một bát!! Đối với những người như họ mà nói, cái bát đó chẳng to hơn nắm tay được là bao, một bát làm sao đủ được!Nếu không phải Thương Thư thỉnh thoảng lén ăn trộm một chút điểm tâm tới đây cho Lý Duệ, cậu ta đã sớm đói tới mức ngất xỉu rồi!"Thiếu gia, ngày nào người cũng như này thì thân thể làm sao mà chịu nổi..." Thương Thư lau nước mắt: "Lòng dạ của thái phu nhân cũng quá độc ác rồi! Buổi sáng mới qua giờ Dần (5 giờ) là đã phải rời giường, bữa sáng chỉ có một bát cháo sữa bò và hai quả trứng gà.
Cho dù là một gia đình bình thường, bữa sáng cũng phong phú hơn thế này, huống hồ là còn phải làm việc cả ngày..."Lý Duệ ăn ngấu nghiến, nhét miếng bánh đậu xanh phỉ thúy vào trong miệng, nói không rõ lời: "Có thể ăn được bảy phần đã là không tồi rồi.
Chỉ sợ nãi nãi lại nghĩ ra chiêu gì khác thôi...""Nếu không, nô tỳ lén lút đi cầu xin phu nhân, để phu nhân nghĩ cách cứu thiếu gia ra ngoài.
Người là thiếu gia của phủ Quốc công, làm sao có thể ở cùng với những đồng ruộng bẩn thỉu đó chứ..."“A, nói suốt nửa ngày, thì ra Thương Thư cô nương coi chúng ta là những hạ nhân bẩn thỉu à?" Giang bà tử, người phụ trách vườn rau, đang ở bên ngoài căn phòng trong góc của điền viên lên tiếng, cười nửa miệng, khiến Lý Duệ và Thương Thư trong phòng kinh ngạc, vội vàng đứng lên.Thương Thư lau nước mắt, nhanh chóng chạy tới mở cửa, đúng là Giang bà tử đang đứng ngoài cửa với một hộp thức ăn."Hôm nay Thái phu nhân nhờ ta mang món vịt hoa quế và bánh bông lan trứng muối từ trong bếp đến cho ngài, Duệ thiếu gia.
Thái phu nhân nói rằng món vịt này được làm từ con vịt do chính tay ngài bắt được.
Lòng đỏ trứng vịt đã được sử dụng để làm món bánh bông lan trứng muối là trứng vịt do ngài nhặt được đấy." Giang bà tử đặt hộp thức ăn xuống, nhìn vụn bánh còn chưa được lau sạch trên khóe miệng Lý Duệ: "Thái phu nhân còn lo là mấy ngày nay Duệ thiếu gia không được ăn no, ta thấy thái phu nhân đã lo lắng nhiều rồi.
Có Thương Thư cô nương ở đây, làm sao Duệ thiếu gia ăn không no được?"Nói xong, cũng không nhìn sắc mặt Thương Thư và Lý Duệ như bị ai bóp cổ, đặt hộp thức ăn xuống, xoay người trở về bẩm báo.Lý Duệ vẫn cố giữ vị thế chủ nhân của mình, không chịu đi van xin Giang bà tử quay về đừng cáo trạng.
Nhưng Thương Thư đã tháo chiếc vòng bạc trong tay ra, vội vàng tiến lên phía trước vài bước, đặt chiếc vòng vào tay Giang bà tử, miệng nói những lời này: "Giang nãi nãi đại phát từ bi, Duệ thiếu gia như thế này thật sự là do đã đói không chịu nổi rồi", lời nói như vậy khiến sắc mặt Giang bà tử nhìn tốt hơn một chút.Giang bà tử này vốn dĩ là người nhà của một tướng lĩnh nhà họ Giang dưới trướng lão công gia.
Trong phủ Tín Quốc công có rất nhiều binh lính là tướng sĩ dưới trướng lão quốc công đã cởi giáp về quê.
Người có thân hình tương đối cường tráng thì làm hộ viện, người tàn