Lý Duệ muốn bỏ nhà ra đi, cân nhắc một lúc sau mới phát hiện, ra khỏi nhà rồi cũng chẳng có chỗ để đi.
Sự thật này khiến cậu ta cảm thấy trống vắng vô cùng, cuối cùng lại lén lút về thư phòng của mình ở viện Kình Thương.Căn phòng “Ngã Toạ Hiên” này là do phụ thân tự tay bài trí, mọi thứ trong phòng đều là tác phẩm của phụ thân.
Cậu ta vuốt ve nét chữ quen thuộc của phụ thân, tự thấy mình không thừa hưởng được tài hoa của phụ thân, thậm chí còn không sánh bằng một sợi tóc của phụ thân.Ít nhất, lúc phụ thân mất, cậu ta nhớ có rất nhiều thúc bá đến phúng viếng phụ thân.
Đám đông nối gót nhau tới khiến cậu ta phải quỳ liên tục suốt một ngày một đêm không thể đứng lên nổi.
Lúc cúi thấp đầu quỳ ở đó, cậu ta đã chứng kiến hết thế bá này tới thế bá khác khóc ngất trước linh đường, điều này để lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm trong tâm trí non nớt của cậu ta.Nếu bây giờ cậu ta chết ở đây, ngoại trừ thúc phụ, thím, đệ đệ và bà nội ra thì liệu còn có ai sẽ rơi nước mắt vì cậu ta nữa đây?Có lẽ sẽ có Thương Thư và Thương Y khóc cho cậu ta? May ra có khi sẽ có thêm cả Giang bà tử nữa chăng?Cậu thiếu niên u sầu bỗng chìm trong cảm giác ăn năn hối hận lạ lùng cứ thế đứng trước tấm bình phong của phụ thân, khóc không thành tiếng.Cho đến khi ngoài phòng truyền đến tiếng của Hoa ma ma.Phản ứng đầu tiên của cậu ta là Hoa ma ma dẫn người tới tìm cậu ta rồi.
Cậu ta nhanh chóng trốn ra sau bình phong.
Trong phòng này không có bất kỳ nơi nào có thể che giấu nổi cơ thể “uy vũ” của cậu ta.Sau đó, Hoa ma ma và bà nội cũng đi vào đây.[Trong phủ này lại có người nào mà bà nội còn cần phải tránh né nữa sao?] Có lẽ xuất phát từ suy nghĩ này, cậu ta không lên tiếng mà tò mò chờ xem rốt cuộc người tới là ai.Tất cả những chuyện xảy ra sau đó khiến cậu ta như bị sét đánh.“Duệ Nhi?”“Duệ thiếu gia?”“Bà, ngài lừa cháu đúng không? Ngài đã phát hiện ra cháu ở đây từ lâu rồi nhưng muốn dọa để cháu tự đi ra ngoài nên mới nói linh tinh đúng không?” Hai mắt Lý Duệ rưng rưng: “Từ nhỏ cháu đã được thẩm mẫu một tay nuôi nấng, phàm là ăn ở thì luôn là đồ tốt nhất trong phủ, nơi cháu ở còn lớn hơn cả viện Cẩm Tú, nha đầu tôi tớ thì nhiều gấp đôi Lý Minh… Thẩm mẫu không phải là người như vậy.
Thẩm mẫu, thẩm mẫu…”Cố Khanh nhìn Lý Duệ dường như đã mất đi chỗ dựa bằng vẻ mặt phức tạp, nhức đầu day trán.Nàng vốn không muốn để cậu bé biết chân tướng sớm như vậy.
Người nào ngập tràn hận thù với người khác thì sẽ hay trách móc, khó tránh khỏi lòng dạ hẹp hòi, cách đối nhân xử thế cũng sẽ mang theo chút cay nghiệt.
Nàng không hề muốn nuôi dưỡng Lý Duệ thành kiểu người như vậy.Nàng không phải là Khưu lão thái quân thật sự, nàng hoàn toàn không quan tâm những chuyện như tương lai hay quyền thế của phủ Tín Quốc Công.
Nàng chỉ mong sao đứa trẻ này có thể lớn lên