Hôm nay vẫn như mọi ngày Nhan Như Nguyệt đưa Mộng Vũ Y đi làm rồi về công ty, thế nhưng hôm nay nàng vừa tới đón cô thì thấy cô đang nắm tay một người đàn ông mà nói chuyện vui vẻ, nàng nheo mày. Vũ Y thấy nàng liền chạy tới hất tay người đàn ông kia ra
"Nguyệt! Em về rồi!" cô sà vào lòng nàng, nàng cười nhẹ ôm lấy eo cô, dựa đầu vào cổ cô hít mùi thơm của cô
"Chào, tôi là ca ca của Vũ Y, Mộng Khanh" người đàn ông kia cười nói, Nhan Như Nguyệt nheo mày lần nữa, người này... không có ý tốt
"Vũ Y thật là em gái anh?" Kỳ Thi liếc hắn hỏi, nhỏ thật sự chưa từng gặp kẻ này
Nhan Như Nguyệt nghe chính bạn thân cô hỏi liền ôm cô vào lòng tận lực bảo hộ
Mộng Khanh chấm nước mắt "mới đây đã quên ta rồi sao? Hắc Bạch Phượng Hoàng đâu rồi nhỉ? À... bọn chúng ở thế giới tu tiên chứ đâu nữa. Mình quên mất"
Mộng Khanh tự nói một mình, hắn nhìn sang Nhan Như Nguyệt "không lẽ ngươi không nhớ ra ta?"
Nhan Như Nguyệt đứng đó suy nghĩ một hồi do dự nói "Vận Mệnh"
Hắn cười lớn "Ha ha ha, chính xác. Bổn tọa chính là Vận Mệnh"
Thẩm Kỳ Thi thấy hắn cười như vậy có chút ngơ ra "bộ ngươi thích cười hay gì mà cười lớn thế?"
Hắn có chút ngượng ngùng "Xin lỗi, ta quên mất. Lần trước không phải hai cái thứ gì kêu hai ngươi hay thêm ai đó bảo hộ nàng sao? Không có ích gì đâu. Đến năm nàng ta 20 tuổi sẽ có chuyện kinh thiên động địa xảy ra, đến cả Bàn Cổ thời cổ xưa và cả ta Vận Mệnh còn sợ hãi, các ngươi không cứu được nàng ta đâu"
Hắn xua tay nói, Nhan Như Nguyệt đáy mắt dày đặc sát khí "ngươi nói gì?"
Hắn tiếp tục nói "Số mệnh cô ta không thuộc về chúng ta định đoạt, ngươi muốn cứu cô ta? Không thể nào. Cô ta hiện tại vẫn còn linh thể nhưng chỉ là một mảnh nhỏ thôi, ngươi muốn cứu cô