Mộng Nhan lờ mờ mở mắt nhìn xung quanh, Mộng Uyển cũng từ từ tỉnh dậy, hai đứa nhìn xung quanh, cô (Mộng Nhan) nhìn Mộng Uyển "Uyển Nhi, nơi này là ở đâu? chúng ta tuy xé rách không gian nhưng tỷ không biết nơi này là nơi nào cả"
Mộng Uyển lắc đầu "muội không biết, chúng ta đi xung quanh thử xem", cô gật đầu, hai tỷ muội đi xung quanh thì bắt gặp những hung thú ma thú kì lạ, với tính hiếu kì của Mộng Nhan đương nhiên là giống mẫu thần Vũ Y, cô hớn hở lấy Sơn Hà Kinh ra vẽ lại hình dáng của chúng, kéo theo Mộng Uyển quan sát đám hung thú một lát rồi viết viết đủ thứ, Mộng Uyển nhìn tỷ tỷ của mình lãnh đạm không cất tiếng, dù sao vẫn tính cách giống mẫu thân vậy thì tỷ tỷ nằm dưới chắc rồi
Mộng Nhan làm xong liền kéo theo muội muội xuống đánh một trận với hung thú, 30 giây sau, cá vàn- nhầm, hung thú 4 con bị xẻ thịt ăn mất tiêu rồi
Hai người chỉ vừa ngồi nghỉ ngơi một chút thì đã nghe ở đâu đó có một tiếng hét cầu cứu, sau đó là nhiều tiếng kêu lên, hai người nhìn nhau, lần này là Mộng Uyển kéo cô đi, hai người từ trên cành cây thấy được một đoàn rất nhiều người đang chạy thoát hung thú
Mộng Uyển xuất ra hàn băng đóng băng đám hung thú, đám người đó cảm tạ em, nhưng chưa kết thúc, một đàn hung thú lại xuất hiện, lần nay Mộng Nhan bay ra, tụ một ngọn hỏa ngục đấm thẳng vào một con hung thú, chấn động từ nắm đấm của cô bay thẳng ra đằng sau đốt cháy đàn hung thú còn lại, đoàn người nhìn thấy hai tỷ muội liền câm nín, Mộng Nhan đánh tan hàn băng của Mộng Uyển, thu xác của đám hung thú lại vào giới chỉ (nhẫn không gian)
Em quay qua nhìn đám người kia "Thương?"
Cả đám người lắc đầu, có vài người bị thương nặng nên Mộng Nhan ra tay giúp đỡ, Mộng Uyển quan sát đám người này mà lắc đầu "Tỷ, làm nhanh rồi đi thôi"
Mộng Nhan phồng má "Muội đợi ta một chút, cầm kẹo ăn một lát đi" cô ném cho em một cây kẹo, sau đó tập trung chữa trị cho bọn họ
Khoảng nửa canh giờ sau (1 tiếng), việc chữa trị hoàn thành, một người con gái có vẻ xinh đẹp mặc trang phục màu đỏ có vẻ là chức vị lớn nhìn cô, hai người trung niên cũng đứng dậy chấp tay cúi đầu "cảm tạ hai tiểu cô nương giúp đỡ"
Cô xua tay "không gì, bọn ta đi trước... à khoan, Uyển Nhi!"
Em tiến lại gần "sao thế?", cô cười nói "hiện tại ta chỉ mới xuất hiện ở đây, hay là đi theo họ để tìm hiểu về chuyện ở đây?"
Em gật đầu, cô cười quay qua đám người kia "bọn tôi muốn đi theo mọi người, có phiền không?"
Đám người kia lắc đầu, đám con trai nhìn thấy cô và em đã chảy nước miếng, đỏ mặt tim đập rồi, em thì lạnh quá nên không dám lại gần, còn cô thì năng động, tích cực càng làm các nam nhân thích thú
Người con gái mặc trang phục đỏ lúc nãy quan sát hai người, một vị tỷ tỷ xinh đẹp với mái tóc trắng dài cột một chiếc nơ xanh lam nghiêng qua một bên phải, uốn lượn trải dài xuống thắt lưng như một tấm vải lụa mềm mại, đôi mắt hai màu tím lam năng động dễ thương rất thu hút người nhìn, mỗi khi cười thì hai mắt đều long lanh trong suốt giống như biết thể hiện cảm xúc, cực kỳ chân thật và sống động như đàn Cầu Vồng Điệp, loài bướm có cánh bảy sắc cầu vồng rất hiếm có lại xinh đẹp động lòng người. Làn da trắng trẻo mềm mại như da em bé, đáng