Mộng Nhan đã tạm thời tách khỏi Mộng Uyển bắt đầu cuộc hành trình độc lập, tuy rằng là lúc đầu có hơi chán vì lúc nào hai tỷ muội đều đi cùng nhau nhưng lâu dần cũng quen, cô thì đi tới những cấm địa mà người bình thường không dám tới thu thập những thứ thú vị về sẽ đưa cho tiểu muội muội chơi. Cô không quan tâm đến việc bản thân mình dạo gần đây bị theo dõi cho lắm
Dù sao ở trong nơi này 1 tháng thì cũng đã giết hơn trăm người rồi, giết thêm vài lần cũng chẳng có gì quan trọng, cô nghĩ tới liền ngồi cười ha hả, đám người theo dõi cô thấy được ánh mắt khát máu của cô cũng rất sợ nhưng không tiến lên hay lùi lại vì họ biết cô đã phát giác ra họ nhưng cô không thèm giết thôi, đối với cô thì họ giống như là đám kiến cỏ yếu đuối không có sức phản kháng vậy
Nhưng theo dõi cô lâu như vậy cũng chẳng có ích gì, thêm vài ngày thì bọn họ được triệu tập về, cô cũng rời đi, cô chạy tới một mật đạo mà mấy ngày trước tìm được, lặn xuống sông chảy cuồn cuộn, khởi động trận pháp dịch chuyển
Cô dịch chuyển vào trong mật đạo, bên trong thì đầy Thánh Tinh Thạch, cô xòe bàn tay, một thạch khôi xuất hiện, thạch khôi này đã bị tuyệt chủng từ lâu nhưng với quan hệ của mẫu thân nhà cô thì chuyện này rất dễ dàng, cô có một con, Mộng Uyển có một con, hai vị phụ mẫu có một con, đó là di sản của thiên đạo mất tiêu
Thạch khôi ăn hết khoáng thạch, tinh luyện trong cơ thể rồi thải ra tạp chất từ cơ thể, thay vì thải từ nơi nào đó thì thạch khôi tạo ra một bọc da từ tạp chất rồi khi hết chỗ chứa tạp chất thì lớp bọc đó bị phá vỡ, còn khoáng thạch đã tinh luyện thì nằm gọn trong bụng thạch khôi. Khi sinh ra thì thạch khôi chỉ nhận chủ một lần và mãi mãi nên chủ nhân của nó cần khoáng thạch thì nó mới nhả ra từ trong miệng còn kẻ khác thì coi chừng nó lớn lên là xử luôn, bụng của thạch khôi là vô tận, nó muốn chưa bao nhiêu thì bao nhiêu
Thạch khôi theo lệnh cô nuốt hết khoáng thạch ở nơi này, theo cô từ từ tiến sâu vào trong, nững chỗ có khoáng thạch nhưng bị đá che lấp thì nó đào hầm chui vào ăn, đến khi xong thì đã đến trước một cánh cổng cao 2 trượng (khoảng 9 mét, ở Trung Kỳ thì 1 trượng = 4,7 m, Bắc Kỳ thì 4 mét cho nên tác không xác định được)
Cô dùng hỏa ngục bao bọc lấy bàn tay trái đấm thẳng một phát thổi bay cánh cổng, bước vào thì thấy có một