Mọi chuyện cô đang làm đều lọt vào tầm mắt của Lý Phong, anh không chịu được mà phải đi đến chỗ cô và Thẩm Hoắc Nam.
- Cậu là bạn trai của em gái tôi thì phải chăm sóc con bé sao lại để con bé hầu hạ cậu? - Lý Phong hỏi.
Thẩm Hoắc Nam nhìn Lý Phong rồi nhìn cô.
- Là anh trai em - cô trả lời.
- Tiểu Sở em mau đứng dậy, em là thiên kim tiểu thư sao phải làm vậy? - Lý Phong nói.
Lý Phong đi đến kéo cô đứng lên, cô vùng vẫy rồi cứ ngồi lì đó giữ túi đá lạnh cho Thẩm Hoắc Nam.
- Anh à, bạn trai em đang bị thương - cô nói.
- Cậu ta là con trai bị thương biết tự xử lý em mau đứng lên - Lý Phong nói.
- Vậy cứ coi như em là con trai đi, anh ấy là bạn gái em, em chăm sóc bạn gái của mình không được sao? - cô hỏi.
Thẩm Hoắc Nam tròn mắt nhìn cô, anh thế này mà làm bạn gái cô sao?
- Tiểu Sở con gái theo đuổi con trai tỉ lệ thành công rất thấp, nếu em có thành công thì cậu ta cũng sẽ không tôn trọng em đâu - Lý Phong nói.
- Em biết, nhưng mà! - cô ấp úng.
- Tiểu Sở đứng lên đi, chân tôi không sao rồi - anh nói.
Cô cầm túi đá lạnh lên nhìn thấy chân anh đã không còn sưng nữa mới yên tâm ngồi xuống bên cạnh anh.
- Anh hai, anh mau về bên đấy bảo vệ An Huyệt đi - cô nói.
Lý Phong tức giận bỏ đi, Thẩm Hoắc Nam nhìn cô vẻ mặt đầy áy náy.
- Xin lỗi làm anh trai em giận rồi - anh nói.
- Không có gì đâu, vốn dĩ trước đây anh ấy không thích em còn đối xử tệ với em, chọc anh ấy tức xem như trả thù vậy - cô trả lời.
- Em theo đuổi tôi không sợ tôi không tôn trọng em như anh trai em nói sao? - anh hỏi.
Cô nhìn anh rồi đứng lên, cô đứng trước mặt anh một chân để bên cạnh anh, hai tay chống ra thành ghế giam giữ anh trong vòng tay, cô nhếch mép hỏi anh:
- Anh nghĩ anh có thể? -
Anh đảo mắt đi hướng khác, cô đưa tay nâng mặt anh lên để anh nhìn thẳng vào cô.
- Quà anh tặng em rất thích, nhưng nếu anh tặng anh cho em, em sẽ thích hơn - cô nói.
Đúng lúc trận đấu kết thúc, Trác Vỹ, Trương Thiệu Ngôn cùng mọi người đi vào nhìn thấy cảnh này.
- Ồ - tất cả đồng thanh.
- Thiện tai thiên tai, tại hạ không thấy gì hết - Trác Vỹ nói rồi đi ra chỗ khác.
- Ôi sao tôi không thấy đường vậy? Trác Vỹ chờ tớ với, tớ không thấy gì cả - Trương Thiệu Ngôn thì giả mù.
Những người khác thì đánh trống lãng đi sang chỗ khác, cô phì cười Thẩm Hoắc Nam nhìn ra hướng khác nói:
- Em mau ngồi xuống đi, mọi người đang nhìn chúng ta -
" Lý Tiểu Sở em không biết xấu hổ hay sao "
Cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, rồi quay sang hỏi:
- Anh ngại? -
- Làm! làm gì có - anh trả lời.
- Được rồi em không phá anh nữa, anh mau ăn bánh đi để còn kịp thời gian vào sân -