Thẩm Hoắc Nam nắm tay Lý Tiểu Sở đến lấy xe, còn ga lăng mở cửa xe và thắt dây an toàn cho cô.
Ngay bây giờ, không một từ ngữ nào diễn tả được niềm vui đang rạo rực của cô.
Lúc mới bắt đầu, cô thấy bản thân mình thật xui xẻo xuyên vào quyển tiểu thuyết này, nhưng rồi cô gặp được anh.
Cô trở thành bạn gái của anh bắt nguồn từ một hiểu lầm, cô cảm thấy anh sẽ không bao giờ yêu cô, không chấp nhận được tính cách của cô.
Chỉ sau khoảng hai tuần, cô không chắc chắn anh có yêu cô hay không, nhưng cô biết anh đang dần thân thiết với cô hơn.
Đây có phải là sự sắp đặt của tạo hóa hay không cho cô và anh yêu nhau?
Dù thế nào thì cô cũng đang rất hạnh phúc, hi vọng anh cũng thế.
- Em muốn ăn gì? - anh hỏi.
- Em muốn ăn mì cay, bánh gạo và uống trà sữa - cô trả lời.
- Con gái tụi em hay phải giữ dáng, em ăn như vậy không sợ tăng cân sao? Không sợ người khác nói xấu à? - anh cười cười hỏi.
- Một tháng ăn một lần chắc không sao đâu, nếu có tăng cân thì em để anh nuôi, có anh bảo vệ ai dám nói xấu em chứ - cô tự tin đáp.
Anh phì cười, có lẽ cô chính là cô gái thẳng thắn nhất mà anh từng gặp.
Thật ra có nhiều khi anh không hiểu nổi cô, khi anh ôm cô, xoa đầu cô hoặc quan tâm cô thì cô lại ngại mặt đỏ đến mang tai, nhưng lúc nói ra những lời thả thính sao mặt cô không có phím hồng thế kia?
Anh cùng cô bước vào một quán ăn ven dòng sông, khung cảnh yên bình trong một buổi chiều khiến cô và anh thoải mái hơn.
Cô và anh xem menu, chủ quán đứng chờ.
- Cho cháu một phần mì cay, một phần bánh gạo và một sữa tươi trân châu đường đen - cô gọi.
- Ok cháu nhé! - chủ quán đáp.
- Còn anh ăn gì? - cô hỏi.
Anh không trả lời chú tâm xem menu rồi cau mày, cô nhìn anh rồi cũng hiểu ra vấn đề.
- Không sao đâu, em nói rồi mà lâu lâu ăn một lần sẽ không sao - cô nói.
Anh ngước mặt lên nhìn cô chân mày cũng giãn ra, gật đầu.
- Cháu giống cô ấy, nhưng đổi thành nước dừa - anh nói.
Chủ quán gật đầu mỉm cười đi vào bên trong, đợi chủ quán đi khuất anh liền hỏi:
- Em hiểu ra được gì mới bảo anh ăn? -
- Những món ăn này cũng thuộc nhóm thức ăn không lành mạnh, anh học trường quân đội phải chú trọng sức khỏe nên không dám ăn những món ăn trong menu có đúng không? - cô hỏi anh.
- Thông minh - anh mỉm cười khen cô.
- Cũng thường thôi - cô cười.
" Em cũng học trường quân đội những chuyện này em biết là chuyện bình thường thôi "
- Ngày mai anh đã phải trở lại học, có thể một tháng không liên lạc với em - anh nói.
- Vâng - cô đáp.
Cô hiểu chứ, học quân sự không được sử dụng điện thoại có thể một