Lưu Cẩn Băng cuộn tròn tay, cô ta muốn anh tức giận lập tức đứng lên chia tay cô khiến cô mất mặt, nhưng anh lại không làm.
Chàng trai Thẩm Bạch Long kia cảm giác ánh mắt anh họ vẫn chưa rời khỏi cô nên tiếp tục giả vờ chăm sóc cô trước mặt anh.
- À...Hoắc Tuấn vừa nhắn tin bảo đang trên đường đến đây - mẹ anh nói.
Cô nghe thấy tâm trạng bắt đầu hỗn loạn: " chú ấy sắp đến vậy không phải chuyện của mình và anh ấy sẽ bại lộ sao? Rồi mình phải giải thích làm sao đây? "
- Không cần gắp nữa - cô nói.
" Bằng mọi cách mình phải rời khỏi đây trước khi cha của anh ấy đến "
- Đây là bổn phận của tôi, chúng ta là sau này về chung một nhà rồi làm quen trước vẫn hơn - Thẩm Bạch Long bây giờ mới lên tiếng.
Nói xong, Thẩm Bạch Long nhìn anh khuôn mặt anh không một chút biểu tình, nhưng đâu ai biết tay anh đang nắm chặt đến mức nào để kìm chế cơn tức giận của bản thân.
- À...đây là anh họ của tôi Thẩm Hoắc Nam, cô có thể làm quen - Thẩm Bạch Long nhìn cô.
Cô lúc này mới đưa mắt nhìn anh, nở một nụ cười gượng gạo.
- Chào anh, Thẩm Hoắc Nam rất vui được làm quen - cô nói.
Anh nhìn cô không nói một lời nào, không hiểu vì sao anh lại có cảm xúc đau đớn khi thấy cô xem anh như người lạ.
- Tiểu Sở à, cháu phải đổi lại gọi bằng anh họ chúng ta sau này là người nhà mà - mẹ Thẩm Bạch Long nói.
Cô nhìn anh không rời, làm sao cô có thể nói hai từ anh họ với người con trai cô yêu?
- Tiểu Sở con mau gọi lại - cha cô nói.
- Cha...con...!-
- Nghe lời - cha cô ngắt ngang lời.
Cô nhìn ông, nếu cô không nghe lời ông ấy sẽ giam cô lại trong nhà, không cho cô bước ra khỏi dù là một bước.
- Cho em mạn phép được gọi...anh họ - cô cúi đầu.
Trưởng bối liên tục khen cô ngoan biết nghe lời, Thẩm Bạch Long nhếch mép tiếp tục gắp thức ăn cho cô, trưởng bối hai bên vẫn rất vui vẻ trò chuyện.
- Cô ấy không ăn được tôm -
Thẩm Hoắc Nam bây giờ mới chính thức lên tiếng.
Lời nói của anh khiến mọi người chú ý.
- Anh họ sao anh biết cô ấy không ăn được tôm? - Thẩm Bạch Long hỏi.
Anh không trả lời ánh mắt vẫn chung thủy nhìn cô, Thẩm Bạch Long quyết muốn tìm ra mối quan hệ giữa cô và anh.
Hắn lấy khăn giấy trên bàn, đưa tay nâng mặt cô lên chuẩn bị chùi một ít nước sốt cà nơi khóe môi cô.
Cơn thịnh nộ nhường như đã lên đến đỉnh điểm, Thẩm Hoắc Nam trực tiếp đứng lên đến bên chỗ Thẩm Bạch Long dừng động tác hắn lại.
- Anh họ...hành động của anh bây giờ là thế nào? Sao lại ngăn cản em? - Thẩm Bạch Long hỏi.
- Hoắc Nam con làm gì vậy? Buông em họ con ra mau - mẹ anh nói.
- Cậu không được chạm vào cô ấy - anh trả lời.
- Tại sao? Cô ấy là vị hôn thê của em, sao em lại không được chạm vào? - Thẩm Bạch Long hỏi.
- Trí thông minh của cậu chắc cũng đủ