Lý Tiểu Sở rửa mặt đi ra ngoài đã thấy anh biến mất, cô lấy điện thoại của mình thì thấy có một người lạ gửi tin nhắn cho cô, cô không quan tâm tắt điện thoại định đi xuống phòng khách thì tin nhắn lại tiếp tục đến.
- Chào em -
- Chúng ta có thể làm quen được không? -
Lý Tiểu Sở ngồi xuống giường, trả lời lại:
- Xin lỗi, bạn trai tôi không cho phép điều này -
- Em có bạn trai rồi sao? Thật đáng tiếc, nhưng tôi sẽ cướp em về tay mình - người kia trả lời.
- Đồ thần kinh - cô trả lời.
Tâm trạng cô rất bực tức chỉ vì kẻ thần kinh có vấn đề này, không biết từ đâu ra mà lại ảo tưởng đến thế.
Cô vừa đi đến cầu thang thì tin nhắn tiếp tục gửi đến.
- Em tức giận cũng đáng yêu thế, làm bạn gái anh đi nhà anh rất giàu anh tin chắc bạn trai em không giàu bằng anh -
- Dù bạn trai tôi có nghèo, quần áo không lành lặn, đầu óc không bình thường thì cũng không đến lượt kẻ ảo tưởng như anh làm bạn trai tôi đâu -
Cô trả lời, cô chuẩn bị chặn hắn thì anh đang tiến về phía cô, nói:
- Tiểu Sở -
Cô hạ điện thoại xuống, giấu ra sau lưng anh nhìn cô đầy nghi hoặc hỏi:
- Em giấu gì đó? -
- Không...không có gì -
Cô không muốn anh phát hiện là cô đang bị kẻ điên kia quấy rối nên đành giấu anh.
Anh tiến gần cô, nhưng anh bước đến một bước thì cô lùi một bước, anh kéo tay cô lại ôm cô vào lòng rồi nhanh chóng lấy được điện thoại của cô.
Thấy anh nhìn vào màn hình trầm tư khiến cô hoảng loạn hơn.
- Anh đừng hiểu lầm em, anh đọc tin nhắn cũng thấy đó là em bị quấy rối - cô nói.
Anh nhìn cô mày cau lại, nhường như anh bắt đầu tức giận rồi.
Cô như sắp bật khóc mà cúi đầu xuống, đâu phải là lỗi của cô đâu sao anh lại như thế?
Đột nhiên cô nghe tiếng cười khúc khích liền ngước mặt lên.
- Sao anh lại cười? - cô hỏi.
- Em không thấy ảnh đại diện của người này rất quen sao? - anh hỏi.
Cô cầm lấy điện thoại nhấn vào trang cá nhân của hắn xem kỹ ảnh đại diện.
- Sao...giống khung cảnh ở chỗ chúng ta cắm trại vậy? -
- Em đoán xem -
Anh khoanh tay trước ngực khom người xuống một chút nhìn cô.
Như ngộ ra được ngay lập tức sắc mặt cô thay đổi.
- Thẩm Hoắc Nam anh dám trêu em? -
Thế là Thẩm Hoắc Nam bị cô rượt chạy khắp căn nhà đến cuối cùng cũng phải chịu thua cô, bị cô đánh cho mấy phát.
- Được rồi, hai người đừng có phát cơm nữa - Trác Vỹ nói.
- Thôi, thôi mau vào dùng bữa đi chúng ta còn phải về - Trương Thiệu Ngôn nói.
- Sớm vậy sao? - An Huyệt hỏi.
- Bọn anh còn phải tự tập chuẩn bị cho kỳ kiểm tra tới nữa - Trác Vỹ trả lời.
Tâm trạng An Huyệt nhường như chùn xuống, anh thì nắm tay cô ngồi vào bàn ăn, cô cũng buồn chứ nhưng biết làm sao được đây là nhiệm vụ và tương lai của anh.
Dùng bữa xong cô cùng anh và Trương Thiệu Ngôn dọn đồ ra xe, Trác Vỹ thì An Huyệt kéo ra sau vườn.
- Sao vậy An Huyệt? - Trác Vỹ hỏi.
- Anh...sau này...có thể đến thăm tôi không? - An Huyệt ấp úng hỏi.
- Khi nào tôi được nghỉ phép sẽ đến thăm em - Trác Vỹ trả lời.
- Vậy...hứa nhé! - An Huyệt nói.
- Được tôi hứa, còn bây giờ tôi phải đi rồi mọi người đang