Lý Tiểu Sở trở về nhà mùi thức ăn đã lập tức khiến bụng cô đánh trống, cởi bỏ đôi giày cao gót cô nhìn bóng lưng người đàn ông đang nấu ăn trong bếp.
Có lẽ chính Lý Tiểu Sở cũng sắp quên mất anh trai cô Lý Phong cũng là một trong số các nam chủ.
Cô nhớ năm đó trước khi cô và gia đình họ Lý xảy ra xung đột thì Tề Thiên Hoàng, Lưu Vương Khải, Mạc Tuấn Khiêm, Trịnh Vũ, Tiêu Gia Hạo đã ra nước ngoài tuy họ không đi cùng một đất nước nhưng liên tiếp biến mất khỏi tầm quan sát của cô kể cả nữ chính Hạ Cẩm Chi.
- Tiểu Sở sao em đứng đó? Không muốn ăn à? -
Lý Phong nhìn cô cứ đứng mãi một chỗ liền lên tiếng, cũng vì câu nói của anh mà cô đã được kéo về thực tại.
Cô mỉm cười thật tươi nhanh chóng tiến vào bàn ngồi ngoan ngoãn đợi Lý Phong đem thức ăn ra.
Lý Phong dọn thức ăn lên bàn, anh nhìn cô đầy cưng chiều, Lý Phong đối xử với cô từ lâu đã không phải là kiểu đối xử anh em mà là tình yêu nhưng Lý Tiểu Sở mãi vẫn không hiểu.
Đột nhiên, Lý Phong ôm lấy đầu vô cùng đau đớn quỳ xuống đất cô hốt hoảng chạy lại đỡ anh ta đứng lên, sự lo lắng không thể giấu nổi.
- Anh hai, anh làm sao vậy hả? Đừng có làm em sợ -
- Tiểu Sở anh không sao...đừng lo -
Tuy là nói như thế nhưng Lý Phong vẫn không tài nào thoát khỏi cơn đau đầu, thậm chí không đủ sức để đứng lên.
Lý Tiểu Sở lập tức gọi một chiếc taxi đến, cô kiên quyết đưa anh đi bệnh viện mặc cho dù Lý Phong cứ liên tục từ chối.
Khi cô và Lý Phong đến bệnh viện thì anh đã không còn đau đầu nữa, anh cũng khuyên cô nên về nhà nhưng Lý Tiểu Sở vẫn đăng ký khám tổng quát cho Lý Phong.
Trong lúc chờ đợi cơn đau đầu lại kéo đến, cô lập tức hô hoán mọi người các bác sĩ và y tá gấp rút đưa anh đi.
Lý Tiểu Sở ngồi bên ngoài không khỏi lo lắng, trong thế giới tiểu thuyết này thì Lý Phong chính là người thân duy nhất, người luôn che chở yêu thương cô.
Từ lâu cô đã thật sự coi Lý Phong chính là anh hai của mình, nên cô không muốn chuyện xấu xảy đến với anh.
Một lúc sau, bác sĩ bước ra cô lập tức chạy đến hỏi thăm, bác sĩ vẻ mặt nghiêm trọng nói với cô:
- Bác sĩ Lý bị u não đã bước sang giai đoạn 3, phải nhanh chóng chưa trị để tránh hậu quả đáng tiếc về sau, tôi đã khuyên nhiều lần nhưng bác sĩ Lý vẫn bảo không sao, cô là người nhà cậu ấy cô khuyên có lẽ cậu ấy sẽ không ý -
Lý Tiểu Sở nhíu mày, nói như vậy thì Lý Phong vốn đã biết bản thân bị bệnh nhưng lại không chịu chữa trị.
Cô cảm ơn bác sĩ rồi vào phòng bệnh, cô nhìn Lý Phong anh cũng nhìn cô, cô trực tiếp phá vỡ bầu không khí im lặng ấy bằng một câu hỏi.
- Tại sao lại giấu em? -
- Em...nói gì vậy? Anh giấu em chuyện gì? -
- Đừng giả ngốc nữa, bác sĩ nói em biết hết rồi -
Nụ cười trên môi Lý Phong chợt tắt, nhìn vào ánh mắt long lanh như sắp khóc của cô anh chợt cảm thấy áy náy, chỉ cúi đầu.
- Anh vốn không muốn giấu nhưng anh biết chúng ta không đủ khả năng, em đi