RẦM
Cánh cửa phòng bị một lực mạnh đá văng, Triệu Văn Lãng cau mày khó chịu vì có người dám phá hỏng chuyện tốt của hắn ta nhưng Lý Tiểu Sở chẳng có một chút phản ứng gì, cô như một cái xác nằm dưới thân của gã nam nhân kia.
- Thẩm Hoắc Nam? - Triệu Văn Lãng ngạc nhiên.
Thẩm Hoắc Nam nắm lấy vai Triệu Văn Lãng kéo mạnh về sau, khiến hắn ta ngã xuống sàn, anh nhìn quần áo cả hai con người đều xộc xệch, lại nhìn người con gái đang nằm kia không một chút phản kháng lửa giận như bùng cháy.
Anh ném lên người cô chiếc áo vest của mình, ánh mắt của hung thần liếc nhìn Triệu Văn Lãng đang đứng lên.
- Anh như vậy là có ý gì? Không phải chính anh đẩy cô ta cho tôi sao? Muốn đòi người? - Triệu Văn Lãng hỏi.
- Đúng, đồ chơi của tôi cho anh mượn bao nhiêu đủ rồi, cút đi -
Thấy được cơn thịnh nộ của anh, Triệu Văn Lãng biết không nên ở lại nữa liền nhếch mép cười một cái rồi bỏ đi.
Anh tiến đến đóng của lại rồi quay sang nhìn cô, cô vẫn như vậy nằm bất động ở đó.
- Cô thiếu hơi đàn ông đến thế sao? Tại sao không phản kháng? Chẳng phải cô đánh nhau rất giỏi sao? Được thôi, cô thiếu hơi đàn ông đến vậy thì tôi chiều cô -
Anh không nhanh không chậm tiến đến đè lên người cô, bắt đầu hôn cô vẫn không một chút phản ứng nhưng khi anh chuẩn bị ném chiếc áo vest ra thì cô liền nắm lại.
Lý Tiểu Sở khư khư giữ lấy chiếc áo vest bắt đầu phản kháng, vừa phản kháng cô vừa khóc không ngừng.
- Đừng chạm vào tôi...làm ơn đừng chạm vào tôi -
- Ha...đàn ông khác chạm vào không phản kháng, tôi chạm vào liền đẩy ra sao? -
Cô càng phản kháng anh càng làm tới.
- Đừng mà -
Lý Tiểu Sở dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra, hướng về tủ đầu giường nắm lấy con dao gọt trái cây, xoay mũi dao hướng vào tim mình mà đâm thẳng.
Cô chính là đang tự sát, khi mũi dao cách cô chỉ khoảng 3cm thì đã anh chặn lại, Thẩm Hoắc Nam dứt khoát giành lấy con dao về phía mình rồi ném ra xa.
- Cô điên rồi sao? -
Anh nhìn cô gái yếu đuối trước mắt hoàn toàn không cô bộ dạng của cô tiểu thư yêu kiều, hoạt bát năm đó anh yêu nữa.
Bây giờ, trước mặt anh chỉ còn một cô gái yếu đuối, ủy mị, nhếch nhác.
Nhìn thấy cô như vậy, anh cảm thấy bản thân thật sự có lỗi, thật muốn ôm cô vào lòng vỗ về, cưng nựng.
- Lý Tiểu Sở -
Anh đưa tay về phía cô nhưng bị cô né tránh, cô lùi về sau ngồi ôm ngồi một góc.
Có lẽ anh đã làm cô tổn thương rất nhiều nếu không một người lạc quan, luôn nghĩ ra mọi cách để giải quyết vấn đề sẽ không dễ dàng buông xuôi trước Triệu Văn Lãng.
Anh đi lại cúi người xuống nhặt con dao rồi đi ra ngoài, anh nghĩ bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh một mình nên để lại không gian riêng cho cô.
Trương Thiệu Ngôn đã ở bên ngoài chờ anh từ đầu, nhìn Thẩm Hoắc Nam đi ra liền hỏi:
- Sao? Cậu hối hận rồi đúng không? -
Đúng, anh hối hận rồi nhưng hối hận thì đã sao, đây là cái giá phải trả cho những gì cô gây ra đối với anh.
Năm đó, anh đã phải đau đớn nhìn cô khoác lên mình chiếc váy cưới như thế nào cô mãi mãi cũng không biết, mãi mãi cũng không thể cảm nhận được hết nỗi đau đó.
Những chuyện bây giờ cô phải chịu thì có đáng là bao cơ chứ?
- Thẩm Hoắc Nam nhiêu đây là quá đủ rồi, cậu trả thù cô ấy nhưng bản thân cậu cũng đau khổ theo, sao không bỏ qua tất cả tìm hạnh phúc mới cho mình.
Cậu như vậy thì chỉ đang giày vò làm tổn thương cả hai, Lưu Thiên Vũ không phải cũng rất được sao?