Nhất Tiểu Yến hôm sau tỉnh dậy thấy đầu đau như búa bổ, mồm miệng khô khốc, đầu váng mắt hoa, cả người uể oải mỏi nhừ, nàng cố gắng chống tay ngồi dậy, cung nữ liền tiến lên đỡ nàng.
"Tiểu Yến cô nương, cô tỉnh rồi."
Nhất Tiểu Yến nhìn cung nữ này có chút lạ mắt, không khỏi nhíu mày.
Như nhận thấy sự nghi hoặc trong mắt cô, cung nữ kia cung kính đáp: "Hoàng thượng phân phó cho nô tỳ chăm sóc người, nếu hiện tại người đã tỉnh thì hãy ăn một chút cháo, thuốc đã sắp xắc xong rồi."
Nhất Tiểu Yến người ngợm mệt rã rời, thầm chửi rủa bệnh cúm chết tiệt này.
Cố gắng ăn được nửa bát cháo và uống hết một bát thuốc đen ngòm, Nhất Tiểu Yến nằm xuống giường.
Nghĩ tới những món ăn vặt cùng món nướng thơm lừng, nàng nuốt nước miếng, chỉ mong có thể mau mau khỏi bệnh một chút.
Đang định chợp mắt, tiếng bước chân quen thuộc khiến nàng giật mình.
Tên Hoàng đế điên kia sao lại tới đây?
Âu Dương Kỳ Thiên vừa bước vào liền bắt gặp ngay khuôn mặt nhợt nhạt của Nhất Tiểu Yến, không khỏi có chút không đành lòng.
Nhất Tiểu Yến chống tay dậy, định xuống giường hành lễ thì Âu Dương Kỳ Thiên đi tới đỡ cô: "Nếu không cố được thì đừng cố, ngươi thân mang bệnh trong người thì nghỉ ngơi đi."
Nhất Tiểu Yến nở một nụ cười nhợt nhạt, vẫn một bộ mơ mơ hồ hồ, mặc dù đang bệnh nhưng vẫn không quên chêu chọc Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng, người là bậc chí tôn thiên hạ, sáng trưa chiều tối bận trăm công nghìn việc, sao hôm nay lại có nhã hứng tới thăm bệnh một kẻ nhỏ bé như nô tỳ?"
Âu Dương Kỳ Thiên nhướng mày, nàng có đang nhầm lẫn gì không? Hắn đây là trở về điện của hắn, vỗn dĩ là không tới thăm nàng.
Hắn đưa tay định đo nhiệt độ cho nàng, nhưng chưa kịp bỏ ra, cô nàng nào đấy đã lợi dụng thời cơ, dụi dụi cái trán nóng của mình vào tay hắn.
"Mát quá." Nhất Tiểu Yến cảm thán, đôi