Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương 4: Bái sư
Sáng hôm sau Nhất Tiểu Yến bị đám chim chóc làm tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhìn xung quanh.
Không thấy tên mặc xiêm y trắng đẹp trai kia đâu.
Chắc là hắn đi rồi, nàng ngáp dài một cái rồi lôi từ trong balo ra bánh mì và sữa.
Ăn cho xong bữa sáng liền phủi quần đứng dậy, bắt đầu hành trình đi tìm khách đi3m, ở ngoài như vậy nàng sẽ biến thành miếng thịt ngon cho bọn muỗi mất.
Nhưng đi tới gần trưa rồi mà vẫn không tìm thấy khách đi3m nào, nàng buồn bã ngồi xuống một gốc cây to.
Ý?! Nàng chớp chớp mắt, nhìn vỏ bánh dưới chân.
Đây là....chỗ sáng nay nàng vừa ngồi!! Ohhh nooooo!!! Vậy có nghĩa là từ sáng tới giờ nàng đi vòng vòng rồi lại trở về chỗ cũ à??? Ôi!!! Cái bệnh lạc đường đáng chết này!!
Nàng bực bội lôi bánh quy ra gặm, biết thế hôm qua hỏi cái tên xinh đẹp kia, bảo hắn đưa tới khách đi3m gần đây có phải tốt hơn không?
Nàng ăn liên tục hai túi bánh, vừa ăn vừa thấy than vãn số phận của mình.
Theo tình tiết trong phim thì giờ phải có mỹ nam nào đó gặp và yêu nàng say đắm chứ nhỉ? Nàng vừa gặp hai mỹ nam, một tên vừa nhìn thấy nàng liền muốn cách xa mười mét chứ đừng nói tới yêu say đắm.
Tên kia thì chưa kịp biết tên liền chạy mất, thật đúng là số khổ.
Nàng đứng dậy vươn vai cho thư dãn gân cốt, đang chuẩn bị xách đồ lên đi thì một tiếng hét vọng lại.
Nàng giật mình chạy lại chỗ có tiếng hét, là một tiểu hòa thượng tầm 12-13 tuổi đang ôm chân, mà chỗ chân kia có hai vết nhỏ, máu chảy ra màu đen, là rắn độc!
Nhất Tiểu Yến không kịp nghĩ ngợi gì liền lao tới hút chất độc ra, hút tới khi máu màu đỏ lại mới thôi.
Nàng rút túi thuốc trong ngực áo rồi bôi lên vết thương.
Làm xong mới biết tiểu hòa thượng kia đang ngây người nhìn mình.
Sao không? nàng hỏi.
Tiểu hòa thượng kia giật mình lắc lắc đầu rồi nhỏ giọng nói: Đa tạ!
Đừng khách sáo! nàng cười, xoa xoa cái đầu trọc lóc của tiểu hòa thượng.
Giờ mới để ý, tiểu hòa thượng này có khuôn mặt rất ưa nhìn, đôi mắt nước trong veo, cái mũi nhỏ nhỏ, cái miệng chúm chím xinh xinh, làn da trắng, hai bên má có tàn nhang.
Đang ngây người vì tiểu hòa thượng này quá dễ thương thì rời đổ cơn mưa, những hạt mưa nhỏ rơi xuống đất, rơi xuống lá cây nghe tí tách.
Tiểu hòa thượng, gần đây có khách đi3m nào không? nàng vội hỏi, không thể đứng đây dầm mưa được.
Khách đi3m cách đây rất xa, giờ trời đang mưa, thí chủ hãy tới chùa chúng tôi tá túc trước.
tiểu hòa thượng ôn hòa đáp.
Nhất Tiểu Yến gật đầu, dù sao trời cũng đang bắt đầu mưa rồi, tới được khách đi3m nàng cũng sẽ biến thành con chuột cống mất.
Hai người cùng đi trên con đường nhỏ hẹp, chẳng mấy chốc liền thấy một ngôi chùa cổ kính, là chùa Thiên Sơn Bái Quỵ.
Tiểu hòa thượng kia xin phép lão nạp cho nàng tá túc ở đây rồi dẫn cô đi tham quan.
Ngôi chùa có vẻ được xây dựng từ rất lâu đời, kiến trúc cổ kính trang nghiêm.
Phía sau chùa có một cái thác, đầu thác có một cây hoa anh đào, cánh hoa theo nước chảy xuống hồ, nước rất mát, còn có cả mùi hương của hoa đào và mùi của thiên nhiên.
Đằng