Nhất Tiểu Yến làm loạn nửa ngày, hết đập phá đồ quý trong Dưỡng Tâm Điện, lại ra ngoài bẻ hoa ngắt lá, chỉ cần ai nhìn nàng hoặc chạy lại ngăn nàng, nàng liền bù lu bù loa lên khóc, rồi mắng nhiếc người ta.
Điều đáng ngạc nhiên là Hoàng Thượng không những không xót của thương hoa mà còn dung túng cho nàng, mặc kệ nàng làm loạn.
Đám cung nữ cùng thị vệ sợ hãi không dám lại gần, chỉ cần nàng cáu lên, vẻ mặt Hoàng Thượng liền đen kịt, cái đầu của bọn họ sẽ mất như chơi.
Nhất Tiểu Yến một bộ mơ mơ hồ hồ, vặt sạch hoa mẫu đơn của Dưỡng Tâm Điện, vặt chán lại quay trở vào, tùy tùy tiện tiện lựa một bộ chén quý, đem ra đập.
Hoàng Thượng ngồi bên bàn, thong thong thả thả nhấp một ngụm trà.
Nhã công công hết ôm đầu rồi ôm tới mặt nhìn Nhất Tiểu Yến, trong lòng thầm kêu lớn.
Nhà ngươi có biết nhà ngươi đang làm gì không hả!? Những thứ ngươi đang đập có bán cả nhà ngươi đi cũng không đền được một bộ đâu đấy!!
Nhìn những chiếc chén cùng bình nối tiếp lại nối tiếp rơi xuống đất, vỡ tan, lòng Nhã công công đau như cắt, quay sang nhìn vị Đế Vương nào đó.
Hoàng Thượng, Hoàng Thượng à, người không thể để cho nàng ta làm loạn như vậy được!
Nhưng ông chỉ nhận được một ánh mắt cứ kệ nàng ấy từ Âu Dương Kỳ Thiên.
Nhất Tiểu Yến đập chán liền đi tới đống tấu chương trên bàn.
Nhã công công sợ hãi kêu lên: "Cái đó không được!!!" ông vội quay sang nhìn Âu Dương Kỳ Thiên: "Hoàng Thượng, cái này là tấu chương! Không thể tùy tiện!"
Nhưng Âu Dương Kỳ Thiên nào có quan tâm, vẫn một bộ nhàn nhã uống trà.
Nhã công công thấy Nhất Tiểu Yến đang cầm bút lông chấm mực chuẩn bị vẽ vào đành liều mạng lao lên: "Yến cô nương! Yến cô nương! Xin dừng tay!!"
Nhất Tiểu Yến ngước lên,