Hắn đi từ một nước xa xôi tới đây, do đường dài nên dừng lại một quán trọ để nghỉ ngơi, không ngờ nằm chưa được một tuần trà đã có người làm phiền.
Hắn đưa tay nâng mặt Nhất Tiểu Yến, nhận ra nàng là nữ nhân uống rất nhiều rượu lúc nãy.
Có lẽ là nàng đã quá say nên không thể phân biệt được phòng nào có người phòng nào không.
Hắn đỡ nàng dậy khỏi người mình, cẩn thận đặt nàng xuống giường, còn kéo chăn lên giúp nàng, nhưng mới kéo được một nửa cô nàng nào đó liền giữ tay hắn, mắt lờ mờ mở ra, miệng gọi một cái tên: "Tiểu Duật Hành.."
Nam nhân kia "à" một tiếng, hóa ra cô nàng này uống nhiều rượu như vậy là do thất tình.
Nhất Tiểu Yến cả đầu oang oang, trước mắt mờ hẳn đi, ý thức cũng chỉ giữ được một chút, nàng cứ tưởng nam nhân trước mặt là Triển Duật Hành tìm nàng nên nước mắt liền tuôn rơi.
"Ngươi là đồ xấu xa..hức..hức.."
"Ngươi dám không thích ta, ngươi là đồ xấu xa, đồ xấu xa.."
Nhất Tiểu Yến cứ lặp đi lặp lại từ xấu xa rất lâu, nam nhân kia cuối cùng cũng không nghe vào tai nữa, trực tiếp kéo tay nàng ra.
Nhưng cô nàng này bám cũng quá chặt đi?
Nhất Tiểu Yến thấy hắn kéo tay mình ra liền khóc toáng, bật dậy ôm chầm lấy hắn, ôm chặt đến mức thiếu điều mọc rễ bám trên người hắn.
Hắn gỡ tay nàng, nàng liền khóc nháo không thôi, cứ vừa khóc vừa nói không được bỏ ta, cuối cùng hắn cũng bất lực, mặc kệ cho nàng thích ôm thế nào thì ôm, bám thế nào thì bám.
Nhất Tiểu Yến thấy hắn không gỡ tay mình nữa liền cười hì hì, dụi dụi mặt vào ngực hắn.
Nam nhân kia nhìn cô nương trong lòng, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài mềm mại, khuôn mặt cực kì khả ái, theo như hắn thấy thì cô nương này tốc độ rất nhanh, võ công chắc cũng không phải hạng tầm thường.
Vậy mà tên nam nhân không có mắt nào lại dám phụ lòng nàng?
Nhất Tiểu Yến bám một lúc thì mỏi tay, cả người mềm oặt ngã vào lòng hắn, không chút phòng bị nào.
Nam nhân kia thấy vậy liền nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho nàng.
Nhất Tiểu Yến lần này đã không còn khóc nháo nữa, ngược lại ngủ rất ngon.
Nam nhân kia ngón tay khớp xương búng "tách" một cái, hắc y nhân mặc áo đen như một cơn gió xuất hiện trong phòng, cung kính quỳ xuống.
Nam nhân kia giọng nói lãnh đạm bảo: "Chúng ta đi." Nói rồi cùng hắc y nhân kia thi triển kinh công rời đi.
---
Nhất Tiểu Yến sau khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên long sàng, đầu đau như búa đổ, cả người cũng ê ẩm không kém.
Âu Dương Kỳ Thiên ngồi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Tỉnh rồi?"
Nhất Tiểu Yến mắt lờ đờ nhìn hắn, mấy giây sau mới gật nhẹ đầu.
Nhất Tiểu Yến nhíu mày, cố gắng nghĩ xem tại sao bản thân lại ở đây.
Như thấy câu hỏi trên mặt nàng, Nhã công công nói: "Tiểu Yến cô nương uống rượu một mình ở tửu quán, lúc Hoàng thượng tới thì cô nương đang ngủ trong phòng, nên người đã đưa cô về đây."
Nhất Tiểu Yến nghe vậy liền đưa mắt nhìn Âu Dương Kỳ Thiên, cũng không nhớ nổi hắn đã đích thân đưa nàng về bao nhiêu lần.
Nhất Tiểu Yến ngắm nghía kĩ Âu Dương Kỳ Thiên, vẫn như bình thường, hắn luôn một vẻ lãnh đạm nhạt