Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

] - Đau Thương Bắt Nguồn Từ Đâu?


trước sau

Đi được hơn nửa chặng đường, ngoài trời nắng gắt, bên trong xe cũng mang theo bầu khí im lìm. Vì quá mệt mỏi nên trên đường đi Miêu Miêu tiện thể đánh một giấc, nếu không mọi người cũng chẳng được khoảng lặng yên tĩnh như thế này. Mọi thứ đáng lẽ sẽ tiếp tục êm đềm như thế cho đến khi Miêu Miêu bắt đầu cựa mình thức dậy.

Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn Huyết phong đang tựa người ra sau, tay hắn còn ôm lấy eo nàng không buông. Trong lòng dâng lên cõi ấm áp khó tả, nàng khẽ nói: "Đường còn dài, sao ngươi không nhắm mắt dưỡng sức đi?"

"Ta sợ chỉ cần nhắm mắt một chút thôi thì nàng sẽ bay đi mất." Huyết Phong nựng cằm nàng nói.

Bất chợt Miêu Miêu không còn cảm giác nổi da gà vì dị ứng với thể loại xu nịnh này nữa, ngược lại nàng rất vui vẻ, nụ cười vẽ đường cong hoàn hảo: "Phong gia a, từ khi nào mà kẻ lạnh lùng như người lại biết cách nịnh hót với nữ nhân thế."

Hắn trả lời ngay: "Từ khi gặp nàng, biết nàng, và chỉ mình nương tử mới có thể khiến ta có bộ dạng đáng nguyền rủa như bây giờ."

Miêu Miêu quay mặt không thèm bàn chuyện thêm, thật chất là muốn che giấu sự ngượng ngùng ở hai gò má đang đỏ lựng của mình. Cặp mắt vừa hay nhìn thấy bọn Tinh Sát ngồi sát bên Dịch Anh, suy nghĩ một lúc rồi nàng nói: "E hèm... Các ngươi định chừng nào mới cho ta một tin vui đây?"

Cả bốn người giật bắn người, chẳng biết đã làm xấu chuyện gì mà mặt ai nấy đều cúi đầu thấp xuống, khiến Miêu Miêu muốn cười mà chẳng thành tiếng cố gắng nén ngược vào trong lòng, cố tình liếc nhìn sang Tinh Sát, nói: "Thế nào? Bộ dạng mấy người là sao? Rốt cuộc muốn giấu ta đến khi nào..." trong khi ta đã biết quá rõ.

Tinh Sát điệu bộ lóng ngóng: "Phu nhân, người nói vậy là sao? Thuộc hạ... chưa hiểu ý người lắm..."

"Giả vờ thì hay." Nàng bĩu môi nghĩ.

Tinh Vũ nhạy bén, lập tức bắt lấy tình hình đang gây cấn, hắn chen mỏ vào hỏi: "Sao? Chuyện gì? Phu nhân, người đột nhiên nói vậy thuộc hạ đây chẳng hiểu huống chi bọn họ đây, đề nghị người nói rõ thêm một chút a."

Miêu Miêu trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo: "Không muốn chết thì giữ mồm trật tự chút đi."

Hắn không cam chịu lùi bước, động tác nhanh nhẹn bay qua chỗ Tinh Lâm, khều tay y hỏi: "Đồng môn, ý tứ phu nhân đã nghiêm trọng như thế ta dám chắc giữa các ngươi đã có chuyện gì rồi. Nào nào, mau nói ra vấn đề để ta giải quyết dùm cho..." Càng nhìn vẻ mặt lúng túng của bọn họ Tinh Vũ càng cố ý ra sức thuyết phục. Lúc này, dù có ai nói hắn nhiều chuyện, lo chuyện bao đồng đi nữa hắn cũng không thèm giật mông phản kháng.

Mặc kệ cho Tinh Vũ đang lải nhải liên tục bên tai nhưng bọn hắn vẫn trung thành giữ yên lặng. Điều mà hai người bận tâm đến đâu phải tên tép riêu này, phu nhân mới là mối nguy trắc trở nhất. Nếu biết họ có tình cảm với hai tỷ muội họ Dịch kia, không chừng nàng ta lột xác cả hai tên luôn cũng không chừng, nhẹ tay thì bị giáo huấn cả đời.

Bất lực. Tinh Lâm và Tinh Sát đồng loạt thở dài: "Còn lạ gì ở tích cách "khác người" của phu nhân nữa."

Miêu Miêu đang tính toán trong đầu, bên tai bỗng truyền đến hơi thở nóng lạ thường: "Nàng đang suy nghĩ điều gì sao?"

"Đang tính tổ chức hôn sự..." Vì thấy bọn người này quá lằng nhằng với nhau, đã rõ là đối phương có tình cảm, nhìn nét mặt của họ là biết mức độ nó ra sao rồi. Vậy mà trước mặt nàng cứ tỏ vẻ không thân thiết, không quan hệ. Khiến lòng nàng ngứa ngáy khôn cùng, chẳng lẽ họ sợ nàng ăn thịt chắc, thực tế thì nàng đâu chuộng thịt người. 

Nàng định sau này làm chủ hôn cho bọn họ nhưng lời lẽ nói ra không rõ đầu đuôi, theo hướng khác nó sẽ khiến người khác lầm tưởng. Chẳng hạn như lúc này đây.

"Tuy có chút gấp gáp nhưng nếu nàng đã có ý kiến thế thì sau khi trở về hoàng cung chúng ta sẽ bắt đầu cử hành hôn lễ thành thân." Huyết Phong vui cười nói không hề để ý sắc mặt của người bên cạnh.

"Ngươi nói gì vậy? Ý ta là tổ chức hôn sự cho bọn người kia kìa, chẳng lẽ ngươi nghĩ..." Nàng bất ngờ hỏi lại.

Nghe vậy, lòng Huyết Phong như chứa cục đá đè nặng xuống, bạc môi cũng mất nét cười: "Điều gì khiến nàng không ưng ý cùng ta bái đường?"

Ách. Qua giọng nói của hắn, nàng có thể hiểu hắn đang rất tổn thương a.

Miêu Miêu giật nảy người, vội giải thích: "Ý ta không phải... chỉ là giữa ta và ngươi... chuyện đó... còn quá sớm. Ngươi biết đó, ta vẫn còn muốn tung hoành nhiều nơi..."

"Vậy ý nàng chẳng khác việc thành hôn với ta là sợi dây trói buộc nàng? Nếu nàng đã bất đồng như thế, từ nay ta sẽ không nhắc đến chuyện đó, không bao giờ nữa." Thần sắc của Huyết Phong dần chuyển biến xấu đi, có lẽ Miêu Miêu không biết rằng lời lẽ của nàng đã chọc hắn nổi giận. Trong khoảnh khắc, Huyết Phong thấy mình kém cỏi hơn bao giờ hết, nghĩ đến cảnh nàng không chấp nhận cùng hắn thành hôn mà cùng kẻ nào khác đã khiến cục tức trong cổ họng ngày một dâng cao, không cách nào khống chế.

Tiếng sét ồ ồ bên tai khiến Miêu Miêu thất thần trong mấy giây, bao gồm cà cảm giác mất mát dâng tràn trong tim, một tia đau đớn xẹt qua ánh mắt thâm tình. Nàng cười khan nói: "Huyết Phong, ngươi hiểu nhầm ý ta rồi... Thật ra, trước mắt ta muốn tính chuyện tốt cho bọn họ, còn chuyện ta và ngươi thì... đợi sau hôn lễ của họ... chúng ta có thể tiến hành sau cũng được mà..."

Huyết Phong thấy thân mình nhẹ bâng, tưởng tượng có đôi cánh trắng đang mọc sau lưng hắn, nhẹ nhàng đưa hắn lên thiên đường hưởng thụ. Ôi, cảm xúc hoan hỉ như được nhân đôi, nhân ba, gấp tư... trong lòng hắn. Tuy thế, ngoài mặt Huyết Phong vẫn giữ nét lãnh đạm, khẽ nói: "Thật chứ? Hôn sự giữa chúng ta... sẽ thành?"

Không nghĩ ngợi lâu, nàng gật đầu nói "Thật mà."

"Thật hả???" Tất cả con người có mặt trong xe đều lộ liễu lớn giọng hỏi. Nhất thời quên mất đây là chuyện không-nên-nghe-trộm. Mà sao trách họ được, ai biểu hai người họ nói lớn quá làm gì để người nghe hết. Mà dù họ có nói nhỏ đi nữa thì việc làm sát thủ có nhạy cảm với âm thanh là chuyện quá mức bình thường.

Mọi người kinh ngạc nhưng cũng không bằng một biểu hiện thoái quá của Tinh Vũ. Y trợn mắt phồng má, môi còn mấp máy hỏi lại: "Chủ thượng... phu nhân hai người định sẽ cử hành đại hỷ sự sao? Thật... thật sao?"

Chuyện này đúng là ngàn năm mới xuất hiện kì tích, kể từ lần đầu tiên chủ thượng mang một nữ nhân về, hoang đường hơn không phải là một cái xác chết, lại còn hùng hồn tuyên bố nàng là nữ nhân của hắn - phu nhân của Hào gia. Như thế cũng đủ làm Tinh Vũ chết điếng mấy ngày, làm y phải trằn trọc dữ lắm mới chấp nhận được sự thật. Ai dám tưởng tượng nổi kẻ máu lạnh như hắn mà cũng có ngày động lòng với nữ sắc cơ chứ. Nhưng bây giờ chuyện đó cũng không bằng cú sốc kinh thiên này. Nói theo phong cách hiện đại thì chủ đề "Cưới vợ" khẳng định sẽ là tin độc nhất vô nhị, một "scandal" lớn nhất trong cuộc đời khát máu của "anh hùng" Huyết Phong, gây chấn động đối với hoàng cung và có tính chất khiến bàn dân thiên hạ trong giang hồ phải "đảo điên" trong một thời gian dài, nhất là những "Fan cuồng".

Huyết phong trừng mắt đe dọa: "Ngươi biết nhiều để làm gì. Ta còn chưa quăng các người xuống xe đã là rộng lượng, đừng bắt ta thu hồi lại ý đó."

Bị uy hiếp công khai như thế, cả bọn ngoài cách an phận ra thì không cử động gì thêm. Theo chủ thượng đã lâu, tính cách người luôn quyết đoán và máu lạnh. Huyết Phong đã nói thì làm được, mấy ngày ở gần phu nhân tâm tình chủ thượng tốt lên rất nhiều, sở dĩ bọn họ còn phải cảm ơn phu nhân rất nhiều là đằng khác.

Trong khi đó bên đám nữ giới, Dịch Anh đã lên tiếng hỏi, hoàn toàn không bận tâm vào lời hăm dọa của Huyết Phong. Dĩ nhiên, bùa hộ mệnh của hai nàng là Miêu Miêu mà.

"Phu nhân, vậy khi nào người quyết định cử hành? Ta nghĩ càng sớm càng tốt a."

Miêu Miêu lém lỉnh đáp: "Ta còn phải uống rượu mừng của hai người trước rồi mới ta được a. Thiết nghĩ, chuyện đại sự vậy, hai người nhanh chóng tiến triển đi nha."

"Muội này..." Dịch Anh ngại ngùng nói.

Tiếp đó lại là màn chọc cười quen thuộc. Đến khi xe ngựa bị vấp đá, khiến bên trong hơi liêu xiêu một chút rồi trở lại bình thường. Lúc này Tinh Vũ ngồi đối diện nàng, thấy sắc mặt không được tốt liền lên tiếng: "Phu nhân, người không được khoẻ hả?"

Huyết Phong lo lắng xoay mặt nàng qua, ân cần hỏi thăm: "Sắc mặt nàng đang tái dần, nàng có cần ta kêu xe dừng lại cho nàng nghỉ một chút không?"

Tinh Lâm vội hô: "Dừng xe lại..."

Nhẹ nhàng gạt cánh tay hắn sang một bên, nàng vừa mở miệng nói: "Không sao..." thì trong cổ họng bỗng chốc dội ngược lên cảm giác buồn nôn khó chịu, bụng quặn lại và kêu gào âm ỉ.

Miêu Miêu chạy ra cửa rồi ngồi xuống nôn khan. Bực mình là nàng nôn mãi chẳng ra cái gì, ngoài cảm giác nhợn nhợn trong lòng ruột. Huyết Phong đưa tay vỗ nhẹ tấm lưng gầy, xót lòng nói: "Nàng đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Không sao rồi..." Miêu Miêu nhận lấy khăn từ Dịch Anh, giọng hơi khàn đáp.

Trong lúc đó đám người còn lại nhìn nàng bằng con mắt hết sức ai muội xen lẫn chút mong chờ hồi hộp, từng cử chỉ của Miêu Miêu đều bị chúng tóm gọn vào tầm mắt, kết luận: "Phu nhân, người có... có tin vui đúng không."

Trước vẻ mặt vô hồn của Miêu Miêu, bọn họ cho là người đang bất ngờ nên thầm ngộ nhận điều phán vừa rồi không sai. Mọi người hào hứng reo lên, ngay cả Dịch San và Tinh Vũ cũng hưởng ứng chúc mừng theo.

"Nương tử, nàng có bảo bối à?" Huyết phong âu yếm ôm nàng tựa vào ngực, ôn nhu hỏi. Ánh mắt thâm thúy đảo ngươi liên tục trên người nàng.

Miêu Miêu thoáng nhíu mày rồi liếc xéo Tinh Vũ, cao giọng nói: "Này, ngươi có phải thánh đâu mà tự tin phán đâu trúng đó. Tất cả dẹp vẻ mặt hớn hở đó đi, xin đính chính lại là ta-không-có-mang-thai. Hiểu rồi chứ? Hiểu rồi thì lên xe..."

Cả đám người há hốc nhìn nhau rồi lại nhanh chân chui vào xe ngựa. Tiếp tục đường đi. Trên đường, Tinh Vũ vẫn không cam tâm, rõ ràng nhìn bộ dáng phu nhân lúc đó rất giống với những người bị ốm nghén. Không riêng gì Tinh Vũ, bọn Tinh Lâm và Tinh Sát cũng mang tâm trạng hụt hẫn không kém. Xém tý là Lĩnh gia được nghe tiếng con nít chơi đùa rồi...

Như đọc được suy nghĩ của bọn họ, nàng cố giải thích: "Chẳng qua vì nãy có chút

sốc xe nên vậy thôi. Các ngươi đừng suy nghĩ nhiều làm gì, còn nôn nóng quá thì kiếm cô nàng nào đó rồi sinh cho mấy người một vài đứa chẳng hạn..."

"Phu nhân a..." Lại thế nữa rồi.

̣

"Mau mở cổng ra đi, vương gia trở về rồi, nhanh tay lên..."

Két...

Đúng lúc cánh cổng vừa mở ra thì cỗ xe ngựa đã dừng sẵn trước cửa, đầu tiên là hình ảnh của Tinh Lâm và Tinh Sát đang bước xuống cùng với hai nữ nhân lạ mặt.  Sự xuất hiện đột ngột này càng làm ánh mắt mọi người bên trong thêm phần kinh ngạc và sửng sốt. Ngoài Tinh Lâm và Tinh Sát là thuộc hạ thân cận của chủ thượng ra thì bên người làm gì có ai khác, huống chi đây lại là hai vị tiểu thư hẳn hoi.

Vì trước đó có nhận được tin báo của Tinh sát là chủ thượng sẽ hồi cung trong vòng hai ngày nữa. Khi đó, không chỉ riêng Lý tổng quản mà tất cả mọi người trong phủ đều một trận kinh hỉ vui mừng, nhất là khi biết lần này trở vể chủ thượng còn mang theo phu nhân. Ai nấy đều mang một tâm trạng hồi hộp và tò mò với nhan sắc của nữ nhân có số mệnh tốt này. Theo trực giác, tất cả đều thận trọng liếc mắt nhìn về phía Dịch Anh và Dịch San thầm đánh giá, xét về nhan sắc và tướng tá của hai người đều thuộc loại thanh tú, dễ nhìn.

 "Hồi vương gia và phu nhân..." Lý tổng quản định hô lên nhưng Tinh Sát nhanh hơn lão một bước. Hắn đi đến chỗ lão rồi thấp đầu nói vào tai nhắc nhỡ điều gì đó. Nghe xong, Lý tổng quản mới gật đầu vui vẻ nói lại: "Thuộc hạ thất lễ, chẳng biết phu nhân có thể ra mặt diện kiến được không?"

Thì ra hai vị tiểu thư đang đứng cạnh Tinh Lâm và Tinh Sát không phải phu nhân của chủ thượng. Có vậy, tung tích của nữ nhân đảm nhiệm vai trò phu nhân càng làm mọi người thêm hiếu kỳ, trong lòng thầm mong đợi.

Huyết Phong bước xuống xe, ánh nắng nhẹ nhàng phớt lên người hắn tạo một lớp bóng phản chiếu trên nền đất, phân trần thân hình cao lớn và rắn rỏi đến mức hoàn mỹ. Mỗi động tác đều toát khí vương giả, cường quyền. Khuôn mặt như tạc bị che khuất bởi mặt nạ bạc, tuy vậy vẻ đẹp soái ca vẫn không hề giảm sút, kết hợp với đôi ngươi màu đồng càng làm nổi bật dáng vẻ yêu mị, lạnh lùng của bậc vương quyền. Ở Huyết phong, đều người ta thường bị cuốn hút chính là nét bí ẩn và độc đoán nhưng tuyệt đối đừng bao giờ có ý đến gần. 

Lời khuyến cáo có giá trị: "Hàng này không phải dạng vừa, muốn an toàn tính mạng nên giữ khoảng cách càng xa càng tốt."

Lý tổng quản không có biểu hiện sợ sệt gì trước cái nhìn sắc lạnh của y, lão còn cười hiền hậu nói: "Mừng vương gia đã quay trở về..."

Khi lão ngẩng mặt lên, ánh mắt chợt bừng sáng khi thấy một nữ nhân khác đang bước xuống xe, cánh tay hắn không kiêng nể mà vòng qua đặt ngay hông nàng. Hành động đó lập tức kinh động đến đám người bên trong. Không cần hỏi cũng biết thân phận của nàng ta rồi. Quả nhiên... rất lợi hại!

Ông trời đúng là thiên vị người khi quá hào phóng ban tặng cho nàng sở hữu nhan sắc khuynh nước khuynh thành, đôi mắt có màu sắc lạ nhưng lại rất đẹp và sáng tụa như ánh trăng. Dáng người thon thả và vừa vặn, đường cong gợi cảm ẩn hiện qua cánh áo thướt tha. Nếu ví nàng là một hũ mật ngọt thì nam nhân không khác gì lũ ong đực, chắc là họ sẽ tha hồ quấn quýt bay vào mặc dù... mật rất đắng đi nữa. Trong nháy mắt, mọi người đều nghĩ nàng là một tiểu thư xinh đẹp, đoan trang thuộc dòng quyền quý nhưng với Lý tổng quản lão không nghĩ nàng đơn thuần như vẻ ngoài khả ái kia. Nhưng thẳng thắng mà nói thì Lý Chiêu thấy khí chất ở nàng rất giống với Huyết phong, nhất là cái nhìn thâm thúy ấy giống như đã trải qua chuyện gì rất kinh khủng vậy.

"Tham kiến vương gia, phu nhân hồi phủ." Lý Chiêu hô nói: "Chúng thuộc hạ đã cho người chuẩn bị lại mọi thứ, nếu vương gia và phu nhân có gì cần bảo thì hãy nói với lão phu."

Miêu Miêu định mở miệng nói nhưng kẻ bên cạnh đã cướp mất lời: "Lão gia, đã làm phiền người rồi. Đa tạ."

Lý tổng quản lắc đầu cười, bộ râu giật giật tếu tếu: "Không dám vương gia, hầu hạ cho người là ơn phúc ba đời của lão đây."

"Vương gia, chắc người mệt rồi. Thuộc hạ sẽ dẫn người về phòng..."

"Không cần đâu, bá bá cứ làm những việc cần sắp xếp trước đi." Huyết Phong từ chối. Dù hắn không ở đây nhiều nhưng không đến nỗi quên mất phòng của mình ở đâu.

Trong khi hai người họ đang trò chuyện với nhau thì ở đây Miêu Miêu lại phải hứng chịu hàng trăm cái nhìn đố kỵ từ một số người lạ mặt, và hầu hết là nữ nhân. Chưa gì mà nàng đã bị công kích thế này, chẳng biết thêm vài ngày ở đây Miêu Miêu sẽ được dịp thỉnh giáo từ bọn họ những gì, nếu không vì phép lịch sự tối thiểu "đánh chó phải nể mặt chủ" thì nàng đã tận tình dạy dỗ mấy con người kia một trận ra trò rồi. Đoán chừng, những ngày tiếp theo nàng không cần lo về vấn đề buồn chán nữa rồi, có người tình nguyện làm "chuột bạch" nàng cũng không ngại từ chối.

"Độc, ta có rất nhiều. Muốn thử độc thì ta rất sẵn lòng." Miêu Miêu khoái trá cười vang trong lòng.

Huyết Phong đưa tay búng trán nàng cái nhẹ, kề sát tai nói: "Đừng sao nhãng nữa, nàng hãy tập trung đi theo ta đi."

Lúc này Miêu Miêu mới thấy mọi người dần tản đi, duy chỉ còn hai người ở ngoài sảnh. Trong đầu cũng thắc mắc bọn Tinh Lâm và Tinh Sát đã dẫn Dịch Anh và Dịch San đi đâu rồi. Suy nghĩ không được lâu thì Huyết Phong đã siết eo nàng dẫn đi, theo trí nhớ của Miêu Miêu thì cả hai băng qua hai khoảng ba dãy hành lang dài mới tới Ngụy Thành Các, nơi ở của Phong gia.

"Đến rồi, nàng đẩy cửa vào đi..." Cuối cùng Miêu Miêu cũng đứng trước phòng, nghe lời hắn nàng nhanh chóng mở cửa ra bước vào.

Không bỏ qua cơ hội này, ánh sáng từ bên ngoài lập tức bay vụt vào trong chiếu sáng cả gian phòng rộng lớn. Miêu Miêu thoáng ngạc nhiên nhìn nội thất được bố trí bên trong một cách rất khéo léo, ngay ngắn. Mùi của gỗ và xông hương thơm ngát nhẹ nhàng xộc lên mũi nàng khiến tinh thần phút chốc liền thư thái, dễ chịu. Chiều sâu của phòng kéo dài qua mấy lớp màn cửa, trên kệ và hành lang dọc đường cũng trang trí thêm vài đồ vật lạ mắt, cố tình làm điểm nhấn cho căn phòng. Mọi thứ đều được trang hoàng bắt mắt, không phô trương nhưng đủ làm người ngẩn người nhìn ngắm. Nhưng... đây rõ ràng không phải phong cách của Huyết Phong a, nàng cam đoan bây giờ hắn đang rất khó chịu...

"Ta sẽ gọi Lý tổng quản thảo mấy thứ linh tinh này xuống, nàng ngồi đây đợi ta." Thấy chưa, nàng nói đâu sai.

Miêu Miêu vội níu hắn lại, nháy mắt nói: "Khoan đã, ta thấy cách bày biện này cũng không tệ lắm. Bất quá, ta sẽ chỉnh lại một số thứ cần thiết, những chuyện như vầy ngươi đừng làm Lý tổng quản bận việc thêm."

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện