“Hay! Thật sự rất hay!!” Khánh Thiên nói.
“Ta là ai chứ.” Lam Chi đắc ý.
“Ta còn có một vũ khí bí mật nữa.” Lam Chi nói với ánh mắt sáng rỡ.
“Vậy, tất cả những bẫy mà cô nói, khi nào thì có thể thực hiện? Và mất bao lâu?” Lục Cát Lan nói.
“Theo ta, chúng ta phải chia ra làm ba nhóm.”
“Một nhóm sẽ ở lại để đánh lạc hướng quân địch, tránh trường hợp bị họ phát hiện kế hoạch….
Một nhóm sẽ triển khai kế hoạch vào ban ngày, một nhóm sẽ triển khai vào ban đêm.”
“Nhưng nếu như thế sẽ rất nguy hiểm.”
“Cứ tin ta… ta sẽ chuẩn bị thêm bẫy báo động xung quanh doanh trại của chúng ta, chie cần có kẻ tiếp cận, chúng ta sẽ lập tức phát hiện.”
“Nhưng tại sao chúng ta phải thực hiện vào ban đêm, thời tiết ban đêm rất hay mưa, lại rất tối.”
“Vì đánh nhanh thắng nhanh, tất cả các bẫy mà ta yêu cầu, nếu như chỉ chuẩn bị ban ngày, e phati mất ba ngày.”
“Vậy… sáng mai chúng ta bắt đầu thực hiện?” Đông Tịch Vương nói.
“Ừm, bắt đầu từ sáng mai.”
“Vậy..
chúng ta chia ra, Lục tướng quân và Khanh Như một nhóm, ta với Khánh Long một nhóm, nhóm còn lại là A Minh và Đông tướng quân.
Bên cạnh đó các chiến sĩ vũng sẽ chia ra ba nhóm, để đảm bảo không bị mất sức và tinh thần luôn sẵn sàng chiến đấu.”
“Lam Chi, cô thật sự rất thấu đáo, làm cho ta hơi bất ngờ.”
“Đông tướng quân quá khen rồi.”
“Được rồi, cô về nghĩ ngơi đi.”
“Huynh dám đuổi ta.”
“Ta đang lo cho cô.”
“Qua cầu rút ván, đến một câu khen ta cũng không nói.”
Lam Chi không ngại mà làm nũng với Khánh Long.
“Được rồi, được rồi, đa tạ, đa tạ….
Đi thôi.
Ta đưa cô về lều.”
“Không cần, ta tự đi được.”
Lam Chi rời đi.
“Lần này về, hoàng thượng nhất định phải cho người ta một danh phận đấy nhé!”
“Hửm? Nói gì vậy? Ngươi…”
“Nè, người ta theo người chịu biết bao khổ cực, dốc tâm, dốc sức như thế, với lại… người cũng ừ ừ ư, thích người ta còn gì.”
“Nè, từ khi nào ngươi để ý đến chuyện cá nhân của trẫm vậy hả?”
“Thần không dám.” A Minh vừa nói trề môi với Khánh Thiên.
“Mọi người về nghĩ ngơi đi, mai cứ theo