“Hây! Những người kia đồn không sai, ngươi nấu ăn rất khá đó, món này ta chưa từng ăn qua bao giờ.
Ta phải bảo ngự thiện phòng học theo cô.”
“Ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Hề..hề, ta quên mất, đại ca..
đại ca.”
“Giỏi.”
“À mà, tiểu đệ nghe nói, thái hậu ban tên cho đại ca?”
“Không phải, là do ta tự muốn đổi, nên đã xin thái hậu.
Tên là Lam Chi.”
“À….
Được, vậy ngày mai ta sẽ bẩm hoàng thượng, bảo người chính thức đổi tên cho đại ca.”
“Oa… uy tín thế á?”
“Hừ….
Ta là ai chứ?”
“Ờm… mà tên huynh là gì?”
“Khánh….
À Khánh Long.”
“Long tiểu đệ.”
Lam Chi nói rồi tự cười một mình, Khánh Thiên lại chợt nhiên nhận thấy nụ cười ấy, rất đáng yêu.
… ngày hôm sau, hoàng thượng chính thức phong tên mới cho Lam Chi.
Cả hoàng cung lúc này, không ai không biết đến cô.
Vài ngày sau, Lam Chi quen dần với lối sống trong cung, tuy nhiên… cô lại không muốn sống theo quy tắc.
Cô là người hiện đại, chỉ muốn sống 1 cuoicj sống tự do.
Vì vậy, mỗi khi bị sai vặt, cô đều cãi lại.
Điều đó khiến không ít người bắt đầu ghét cô.
Lam Chi cũng tìm đủ mọi cách để củng cố lại địa vị của mình ở hoàn cung.
Hôm nay một quận chúa bị thương do đánh nhau bên ngoài hoàng cung, cô bị thương ở cánh tay.
Nhưng vì sợ bị hoàng huynh mắng và phạt cấm cung.
Cô cùng các tỳ nữ đóng cửa, tự ở trong cung của mình tìm cách xử lý.
Vậy mà vô tình hôm nay thái hậu cùng Lam Chi đã ghé qua cung Trúc Khanh Hảo.
“Thái hậu giá đáo.”
“Ơ… chết ta rồi…”
Trúc Như còn chưa kịp làm gì thì thái hậu đã vào đến.
“Nô tì tham kiến quận chúa.”
“Thái hậu….”
“Trời ơi, Trúc Như, tay con….
Lại làm sao thế này.”
Thái hậu thấy những vết trầy trên người quận chúa, thì sốt ruột hỏi han.
“Con…c…con”
“Mau… gọi thái y.”
“Không được.
Thái hậu, nếu để hoàng huynh biết, huynh ấy sẽ phạt con.”
“Nha đầu này, con mà cũng biết sợ hả?”
“Thái hậu, quận chúa, để Lam Chi xem thử được không?”
Trúc Như nhìn thái hậu.
Rồi nhạt giọng hỏi.
“Cô xem cái gì?”
“Quận chúa, tay phải của cô… vừa sưng, vừa bầm.
E là bị gãy xương rồi.”
“Aaa gãy xương, không được, phải gọi thái y thôi.”
“Thái hậu,