nhóm dịch: bánh baoKhương Vãn đứng ở cửa, rời đảo? Thím ấy cũng đưa đứa bé đi hành quân à? Ngàn dặm khó khăn không dễ dàng, năm nay các nhà anh em đều nhiều, không phải tiền lương của mọi người đều chỉ cần nuôi gia đình nhỏ, rất nhiều quân nhân cha mẹ còn sống, tiền lương đều giao cho cha mẹ, nuôi một gia đình lớn.
Cố Tiểu Ngư nhìn thấy cậu bé lớn hơn cậu mấy tuổi kia không chút khách khí bưng mì đến trước mặt mình, ghé vào bên tai Khương Vãn nói: “Thím, thím xem nhà bác ấy đưa đồ ăn cho trẻ nhỏ, , nhà chúng ta thì không được sao?”Khương Vãn xách lỗ tai nhỏ của nhóc con, “Làm vậy gọi là thiên vị, là không đúng.
”Cô thở dài, quay đầu lại từ trong túi giấy dầu đều lấy ra hai cái bánh hành, một cái cho bé gái mười tuổi, một cái cho người phụ nữ, “Bánh hành này không thể để, đến tối thì sẽ bị hỏng đấy, bây giờ cho đứa nhỏ ăn đi.
”Người phụ nữ liên tục cảm ơn.
***Ra khỏi nhà hàng quốc doanh, cách đó không xa chính là xã cung ứng tiêu thụ, xã cung ứng tiêu thụ trong thành phố có thể phong phú hơn nhiều so với huyện thành, Khương Vãn cũng không dám mua nhiều,