nhóm dịch: bánh baoTrước kia năm mươi đồng này đều là Khương Vãn nhận, Điền Tang Chi chỉ chờ Khương Vãn ầm ĩ ly hôn, sau đó chiếm lấy số tiền năm mươi đồng kia.
Cái đứa bồi tiền kia nếu bị Khương Vãn mang đi, thì làm sao thằng Ba chịu gửi tiền về đây, thím ta còn lâu mới để Khương Vãn mang đứa nhỏ đi.
Tiền lương hưu của thằng cả, thằng hai thì không nói, hai anh trai đã chết, trong nhà có ba đứa con, thằng Ba sau này chỉ biết gửi càng nhiều phụ cấp mà thôi, nghe nói lương ở cấp bậc đoàn trưởng, một tháng hơn một trăm đồng đấy.
“Ba đứa nhỏ mang họ Cố, tôi không cho phép cô dẫn đi.
”“Điền Tang Chi, đứa nhỏ ở hay đi còn chưa tới lượt thím làm chủ đâu, tôi là mẹ nuôi của Tiểu Phong, thím ruột của Tiểu Đao Tiểu Ngư, bàn về quan hệ đôi bên thì cũng là tôi cao hơn thím.
”Khương Vãn rất kiên định, “Tôi dẫn theo đám trẻ đi hành quân, hành lý đều đã chuẩn bị xong rồi, thím lấy lý do gì mà không đồng ý.
”“Chỉ bằng! ” Điền Tang Chi tuy kiêu ngạo, nhưng thím ta chỉ là thím hai, quả thật không có đạo lý trông coi đứa nhỏ, mấy năm nay chú thím Hai của Cố gia mỗi tháng đều có ba phần tiền, không biết bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị, ước gì sau này nhà thím ta không có khoản thu này.
Khương Vãn chua ngoa đanh đá, nếu ầm ĩ đến chỗ bí