Thẩm Như Ngọc từ một cô tiểu thư giàu có, địa vị quyền thế đều có thể lấn áp người thấp hơn nhưng hiện giờ lại là một kẻ hầu hạ ở một ngôi nhà giàu mới nổi. Một thân một phận chịu cảnh khổ cực. Cuộc đời lên voi xuống chó thật khiến cho cô ta khó mà quen được cảnh đãi ngộ bằng những roi vọt thay vì lời nói ngon ngọt từ những kẻ chân chó\*, những bữa cơm thừa thay vì sơn hào hải vị mà cô ta thường hay ăn, những đau đớn do kẻ bắt nạt, người đánh đập mà cô ta phải chịu thay vì là được chúng tinh phủng nguyệt\*.
\(\*Chân chó: Ý chỉ những kẻ hay xun xoe, nịnh nọt để lấy lòng người khác ; Chúng tinh phủng nguyệt\*: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ\)
Thẩm Như Ngọc bây giờ hận càng thêm hận, trong suy nghĩ của cô ta, Thẩm Chi Ưu là người hại cô ta bị đuổi, chắc chắn Chi Ưu sẽ là người nói cho Thẩm Thành Sơn rằng đuổi cô ta đi.
Một thân ảnh mảnh khảnh luôn phải đi chạy việc khắp nơi, đây là lần đầu tiên cô ta bị sai vặt nên tay chân đều gần như rụng rời, đầu óc liên tục choáng váng.
Đêm đến, trời càng ngày càng trở lạnh, nhưng với thân phận thấp bé của cô ta thì chỉ có thể ngủ ở một căn phòng đầy bụi bẩn, rác thải, tuyệt nhiên cũng không có chăn gối trong phòng nên cô ta đành ngồi thu lú một góc, lạnh đến run rẩy cả người.
Ngày qua ngày, đột nhiên một vị thiếu gia là con trai duy nhất của gia đình này về thăm, trong một giây không đề phòng, Thẩm Như Ngọc liền bị cưỡng hiếp, hơn nữa còn bị dọa rằng nếu nói ra sẽ cho người đánh đập, nhốt vào căn phòng và mãi mãi không thể thoát ra. Thẩm Như Ngọc sợ hãi, cô ta chỉ còn cách ngoan ngoãn mà làm nô lệ tình dục cho hắn ta, ngày ngày đều bị hành hạ về thể xác.
Cứ như thế, nỗi hận trong lòng cô ta bắt đầu lớn theo từng ngày...
Năm tháng sau, Thẩm Như Ngọc hôm nay được giao nhiệm vụ đi mua đồ, cô ta đi ngang hộp đêm liền thấy chiếc siêu xe đậu chắn giữa đường đi.
Cửa mở ra, người bước xuống xe lại là Mục Tử Yên, khiến Thẩm Như Ngọc kinh ngạc.
"Lâu rồi không gặp, có vẻ dạo gần đây mày xuống đi không ít rồi?" Mục Tử Yên cười khẩy, vô cùng vui vẻ nói.
"Mày có ý gì?" Thẩm Như Ngọc đề phòng lùi ra sau, cô ta nhíu mày hỏi.
"Làm sao? Ghen tị?" Mục Tử Yên khoanh tay, kiêu ngạo, nhướn mày nói.
"Mày thì sướng, suốt năm tháng trôi qua mày rốt cuộc trốn ở đâu?" Thẩm Như Ngọc không thèm đôi co, nhăn nhó hỏi.
"Ha, năm tháng đó tao ở cùng với A Phong!"
Lời vừa dứt, một người đàn ông với vóc dáng quen thuộc bước xuống, mái tóc lịnh lãm hất ngược ra sau, bộ âu phục đen đắt đỏ khoác lên người làm tôn lên tà khí