Bởi vì chân của cô khi nãy đều bị thanh ngang kia đè đến không thể trụ được nên liền ngã nhào xuống đất, cả người đều đau điếng nhưng may thay, viên đạn vẫn chưa kịp trúng vào người cô.
Khi nãy cô nhìn thấy Thẩm Trường An cầm súng giết Như Ngọc, cô liền không chần chừ gì mà cố gắng lấy hết sức nhảy xuống khỏi vòng tay Âu Minh Triết rồi chạy lại đẩy Như Ngọc sang một bên.
"Anh hai...đừng...làm ơn đừng giết Như Ngọc..." Thẩm Chi Ưu khóc lóc, hai tay dang ra ôm lấy người Như Ngọc để bảo vệ.
Thẩm Như Ngọc sợ đến mức cả người đều run rẩy, toàn thân nép chặt vào người cô.
"Tiểu cứng đầu, đồ ngu ngốc nhà em! Ả ta là người hại em đấy!!!" Thẩm Trường An giận dữ trừng mắt hét lớn.
"Em...em biết...nhưng Như Ngọc là em gái...em gái của em..."
"Em đừng có ăn nói hồ đồ, không phải chính em cũng biết rằng Thẩm Như Ngọc ả ta là một đứa con hoang sao?!"
"...Không phải, Như Ngọc tuy...không...không phải là em gái anh nhưng...nhưng em ấy là em gái của em..."
Thẩm Chi Ưu cố gắng lấy hơi nói, cả thân thể đột nhiên dâng lên sự đau đớn. Không được rồi...cô sắp không thể trụ nổi rồi.
"Làm ơn đấy...em xin anh...đừng giết em gái của em..."
Dứt lời, Thẩm Chi Ưu ngất lịm đi, Thẩm Như Ngọc ôm lấy cô vào lòng, không ngừng lung lay người cô, sợ hãi gọi tên cô.
"Nhi Nhi...đừng...chị đừng..."
Âu Minh Triết hoảng hốt bế cô lên rồi chạy nhanh ra bãi xe, một mạch lao vút đến bệnh viện.
Thẩm Như NGọc và Thẩm Trường An cũng đi theo, hai người không ai nói một câu, im lặng chạy theo sau.
"Nói đi, cô đã làm gì mà Thẩm Chi Ưu lại bênh vực cô?" Thẩm Trường An nắm chặt vô lăng đến nổi gân xanh nổi đầy lên, ánh mắt anh căm ghét nhìn Như Ngọc.
Như Ngọc mím môi, hai tay vô thức run rẩy. Nếu như bây giờ kể lại, liệu Trường An sẽ tin?
Điều hoang đường này chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ tin mà còn sẽ khiến anh ta tức giận thêm nữa.
"Nói!" Thẩm Trường An mất kiên nhẫn quát to.
"Đúng là em là người hại Thẩm Chi Ưu nhưng chị ấy lại là người cứu em, lúc đó em vô cùng hối hận...em...em đã xin lỗi chị...giữa em và chị ấy bây giờ cũng không còn ân oán nữa..."
"Anh yên tâm, sau này em cũng không muốn hại chị ấy nữa, trải qua chuyện này, em sẽ rời đi!"
Thẩm Trường An nhíu mày, lạnh nhát đáp:
"Nhớ lấy!"
.
.
.
Sau khi bác sĩ đã chữa qua những vết bỏng nhỏ và băng bó lên thân thể Thẩm Chi Ưu một lớp dày cộm thì cô liền thở dài bất mãn với cái bộ dáng này.
Cô tỉnh dậy thì đã thấy mình ở bệnh viện rồi, hơn nữa bác sĩ cũng đã xong xuôi hết việc chữa cho cô.
"Chị à, chị thấy đỡ hơn chưa?" Thẩm Như Ngọc nhìn cô, ánh mắt đượm buồn lóe lên trong đáy mắt.
"Ừm, khỏe hơn một chút rồi!" Cô gật đầu đáp lại.
"Cạch!"
Tiếng cửa mở ra, một nhóm người ùa vào.
"Tiểu Ưu!!"
"Tiểu Ưu!!"
"Con gái!"
"Tiểu Ưu!!"
"Ưu Ưu!!"
Thẩm Chi Ưu lắc đầu thở dài, cô đau đầu đối phó với đám người bạn Mục Tử Hạ và cha cô.
Sau một lúc, bọn họ liền nhìn thấy Thẩm Như Ngọc ở góc phòng thì trừng mắt, tức giận nhìn cô