Dạo gần đây, trong nhà lại luôn bàn tán về cái biệt danh của hai vị đàn ông là con rể trong nhà, Trình Tần và Âu Minh Triết.
Từ xưa đến nay, người người chỉ đều nghe qua cái tên gọi Âu Vô Sỉ, mà nào giờ lại có thêm một tên nữa, đó chính là...
Trình Vô Sỉ.
Mà hơn nữa, nhà họ Thẩm cũng có một đứa con trai cả cũng không qua khỏi kiếp bị gọi là Thẩm Vô Sỉ.
Lại nói, ba cái tên đấy không ai khác ngoài ba vị phu nhân kia đặt.
"Anh em tốt của tôi, kiếp này chúng ta khổ rồi!" Thẩm Trường An buồn bực vỗ vai Trình Tần và Âu Minh Triết, than thở.
"Anh rể à, em không thể chịu được nữa đâu, rõ ràng tên em chính là Trình Tần, lại bị gọi là Trình Vô Sỉ thì còn ra thể thống gì nữa chứ?" Trình Tần thiếu điều muốn khóc, thở dài nói.
"Tôi thì khác gì đâu, tôi chỉ là muốn truyền đạt tình cảm của mình cho bã xã của tôi thôi mà đã bị gán ghép với cái tên Âu Vô Sỉ chết tiệt kia, hơn nữa, em ấy lại luôn miệng gọi tôi là Vô Sỉ, một câu Vô Sỉ, hai câu cũng đều là Vô Sỉ nốt, rốt cuộc cái tên xưng hô của đôi vợ chồng là để đẹp thôi sao?" Âu Minh Triết bất mãn.
"Đúng vậy, gọi một câu chồng ơi hoặc anh yêu ơi thì không được sao?"
"Đúng đúng!"
"Chúng ta phải đòi lại công bằng!"
"Đúng!"
"Anh em, đi!"
Sau đó thì cả ba người đều không còn có sau đó nữa, đơn giản chính là ba vị phu nhân kia đã nghe hết rồi.
Cho nên, trong nhân gian mới có câu Đội vợ lên đầu mà sống thì trường sinh bất tử.
.
.
.
"Miên Miên này, con có thể gọi cô một tiếng mẹ được không?" Thẩm Chi Ưu mỉm cười trêu chọc Hạ Miên Miên, cô nhóc là bạn gái của Âu Phong Kì.
"Dạ...cô...cô không có đẻ ra Miên Miên...làm sao mà Miên Miên có thể gọi được ạ?" Hạ Miên Miên thắc mắc nhìn cô, hỏi.
Thẩm Chi Ưu bật cười, cô xoa đầu cô bé rồi nhẹ nhàng nói:
"Thế sau này Miên Miên có muốn lấy Tiểu Kì nhà cô không?"
"...C...Có ạ..." Hạ Miên Miên cúi đầu, xấu hổ đáp.
"Nếu vậy thì sau này khi Miên Miên được gả cho người ấy thì Miên Miên phải gọi mẹ của người ấy là mẹ!" Thẩm Chi Ưu thích thú nói "Nhóc hiểu chứ?"
"Thật ạ? Miên Miên không ngờ là người ngoài có thể gọi là mẹ đấy!" Cô bé mở to đôi mắt ra nhìn cô, ngạc nhiên đáp lại.
"Ngốc!" Cô mỉm cười, nhẹ cốc đầu "Lúc ấy Miên Miên đã là người nhà của người ấy rồi!"
"Ồ...vậy...vậy...Con phải gọi cô là mẹ sao?"
"Đúng vậy!"
"...M...mẹ..."
Sau khi bắt được cô con dâu tương lai, Thẩm Chi Ưu cười vui sướng chạy lên lầu khoe với chồng.
"Âu Vô Sỉ, con nhóc Miên Miên vừa mới gọi em là mẹ đấy!" Thẩm Chi Ưu nhào vào lòng Âu Minh Triết, vui vẻ nói.
"Bà xã à, em thật lắm trò!" Âu Minh Triết thở dài bất lực.
"Hừ, em không biết, con nhóc này em thích, nhất định phải là con dâu của em!" Thẩm Chi Ưu bĩu môi, không vui nói.
"Mẹ Ưu ơi, mau xuống chơi với Miên Miên đi!" Hạ Miên Miên đứng ở dưới lầu, cô nhóc to tiếng gọi "Mẹ Ưu ơi, mẹ nhanh xuống đây đi!"
Thẩm Chi Ưu nghe thấy tiếng gọi liền hào hứng chạy xuống, bỏ mặc Âu Minh Triết chỉ biết ngao ngán nhìn theo.
"Hahahaha, mẹ đến đây~"
Sau đó thì cả hai người bọn cô bắt đầu chơi trò gia đình, thằng nhóc Âu Phong Kì cũng bị lôi đi chơi cùng.
"Bây giờ Miên Miên là chồng, còn mẹ Ưu là vợ của Miên Miên nha!" Hạ Miên Miên vui vẻ đề nghị.
"Được..."
"Không được!" Âu Phong