Sáng, từng tia nắng vàng nhẹ nhàng chiếu qua từ khe cửa sổ. Thẩm Chi Ưu mệt mỏi thức dậy, cô dụi dụi mắt.
Đây là đâu?
Ơ??
Cái quái gì vậy??
Cô là bị bắt cóc??
Thẩm Chi Ưu nhớ rõ ràng là cô ở bữa tiệc của thằng nhóc họ Smith kia rồi sau đó cô có uống rượu...Chết tiệt!
Chi Ưu hiện giờ đã nhớ ra được mọi thứ nhưng khi nhớ lại cô liền có cảm giác tức điên người.
Muốn hạ nhục bản nương sao?
Thật to gan đấy!
Thẩm Chi Ưu khẽ cau mày, suy ra thì đám đó làm sao mà bắt cóc được cô chứ? Phải có một thế lực đằng sau! Đúng vậy, chắc chắn!
Nghĩ đến đây, đôi môi đỏ mọng xinh xắn kia khẽ nhếch lên thành một đường cong, bầu không khí trong phòng bỗng chốc lạnh lẽo.
Hahaha...thật thú vị!
.
.
.
"Thẩm Chi Ưu! Thẩm Chi Ưu!!" Giọng nói hớt hải vang lên, mọi người đều đổ dồn về hướng phát ra âm thanh ấy.
"Là Thẩm Trường An? Cậu ấy đến đây làm gì?" Âu Minh Triết khoanh tay, đang bình thản uống cà phê thì nghe thấy giọng nói kia liền chau mày.
"Sao? Là anh trai của tiểu thư Thẩm à?" Tiêu Thiệu Phong hất cằm cười.
"Phải!" Âu Minh Triết gật đầu.
"Âu Minh Triết!!! Âu Minh Triết!!! Cậu đâu rồi?? Mau mang cái bản mặt chết tiệt của cậu qua đây gặp tôi!!!" Thẩm Trường An vội vã mở thẳng cửa ra rồi chạy ngay vào đại sảnh biệt thự của Âu Minh Triết hét lớn.
Vì người hầu và tất cả những người ở đây đều biết Thẩm Trường An chính là bạn thân của Âu Minh Triết, luôn đến tìm cậu nên cũng không ngăn cản gì.
"Có chuyện gì?" Âu Minh Triết nhàn nhã trả lời, anh dựa người vào cửa, phong thái như kiểu chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
"Cậu còn dám bình thản như vậy à??! Âu Minh Triết, tôi thề tôi sẽ đánh chết cậu!!" Thẩm Trường An nổi đóa, anh tiến đến kéo cổ áo Âu Minh Triết, ánh mắt giận dữ pha chút sợ hãi, căng thẳng trừng anh "Âu Minh Triết, tôi nói cho cậu biết! Thẩm Chi Ưu mà có bị làm sao thì tôi sẽ bóp chết cậu!!"
Nói rồi Trường An thả cổ áo ra, khiến cổ áo Minh Triết nhăn nhúm, anh cau mày khó chịu "Thẩm Chi Ưu bị làm sao?"
"Con mẹ nó! Tôi đúng là một thằng anh tồi mà!! Bây giờ tôi thậm chí còn không biết em ấy ở đâu mà tìm đấy!! AAAAA!!!" Thẩm Trường An kích động, anh vò tóc, đau khổ hét lên.
"Cậu biết không? Hôm qua do tôi say, Vương Nhi đã phải đưa tôi về đến tận nhà. Sáng nay tỉnh dậy tôi đột nhiên muốn trêu ghẹo Thẩm Chi Ưu thì liền tìm em ấy. Tôi đi tìm khắp nơi đều không có, nghe người trong nhà nói là em ấy đi dự tiệc cả đêm hôm qua đã không thấy về rồi. Tôi liền vội vàng tìm đến nhà của tên nhóc Smith gì kia, tất cả đều không có. Tôi cho người điều tra nhưng đến giờ còn chưa có thấy đâu nữa!" Thẩm Trường An bất lực quỳ xuống sàn nhà "Tôi đúng là một thằng anh trai tồi mà!! Tôi chỉ có nó là em gái tôi thôi đấy, em ấy mà có bị gì thì đến cái mạng chó này của tôi cũng không cần!"
"Anh hai?" Thẩm Chi Ưu bước xuống, cô nghe thấy tiếng hét của Thẩm Trường An thì liền nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi xuống xem.
Cô còn nghe thấy Thẩm Trường An tự chửi bản thân nữa nên đã vội vã vệ sinh nhanh, do là phòng cô nằm cách xa với chỗ của anh cô đứng, cô còn phải vừa tìm đường, vừa phải cuốc bộ