Âu Minh Triết cuối cùng đi thẳng lên máy bay, theo sau là Đường Việt Bân đang cầm mấy xấp tài liệu.
Thẩm Chi Ưu thẫn thờ cắn môi, đôi mắt không rời nhìn người phía trước cứ tiếp tục đi, trong lòng có cảm giác nặng nề khó tả.
Hừ, chẳng qua chỉ là qua nước ngoài một thời gian thôi sao? Trái tim bản nương đây làm bằng đá, nhất định sẽ ổn thôi!
Đúng vậy, sẽ ổn nhưng sao cô cứ cảm thấy không vui chút nào cả!
Hừ, xuyên qua cuốn thiểu thuyết thì thôi chứ, có cho cô cả giang sơn thì ngàn vạn lần cô cũng không nghĩ bản thân lại thích cái tên nam phụ này.
Haiz, có vẻ sau này đường đời của cô không thuận lợi lắm rồi đây!
"Ting!"
Có tin nhắn?
[Vương Nhi: Tiểu muội a~]
Là Vương Nhi?
Thẩm Chi Ưu cười nhạt, ngay lập tức liền nhắn lại.
[Chi Ưu: Sao thế?]
[Vương Nhi: Cùng đi uống nước chứ? Chị biết gần đây có một quán nước khá nổi tiếng đấy!]
Thật trùng hợp, cô cũng muốn ra ngoài khỏa khuây một chút cho vơi đi cái tâm trạng chết tiệt này mới được.
[Chi Ưu: Được, em bây giờ đang ở sân bay, tầm 15 phút nữa em và Trường An sẽ đến nhà chị!]
[Vương Nhi: Cái gì? Cái tên khốn nạn kia dám vác mặt qua nhà chị sao?Chị sẽ đánh nhừ tử cái tên này!]
Thẩm Chi Ưu cau mày, khẽ nhìn lên Thẩm Trường An rồi lắc đầu.
Lại cãi nhau gì rồi? Yêu đương thật nhức đầu!
Thẩm Trường An như cảm nhận được ai đó nhìn mình quay sang thấy Thẩm Chi Ưu đang nhìn anh, khẽ nhướng mày "Em nhìn cái gì? Bộ anh đẹp quá sao? Thôi, anh biết là anh đẹp rồi!"
Thẩm Chi Ưu nghe thế liền trừng mắt "Đồ tự luyến!" Cô hừ mũi, chửi anh rồi nhắn lại với Vương Nhi.
[Chi Ưu: Được, em đồng ý!]
Cất điện thoại đi, Thẩm Chi Ưu cười nguy hiểm, cất giọng dịu dàng, nói "Thẩm Trường An, anh hai yêu quý của em~"
Thẩm Trường An mím môi, không nói lời nào.
"Anh có muốn làm hòa với chị dâu không?" Thẩm Chi Ưu khẽ vuốt tóc qua một bên "Hay là qua nhà chị ấy nhận lỗi đi? Dù gì thì đàn ông nên nhận lỗi trước đi, không chừng anh lại có lợi đấy!"
Khóe môi Trường An giật giật, con nhóc này...có phải là nó đã nhìn lén hay gì rồi không?
Thẩm Chi Ưu hào hứng nhìn Trường An, anh liền nghe lời làm theo cô. Cô và Trường An lễ phép chào phụ huynh của Âu Minh Triết xong liền ra xe.
Thẩm Trường An, lần này thì xem anh chạy được đến đâu?
.
.
.
Tại quán nước nằm giữa trung tâm thành phố sầm uất, trên sân thượng, ở một góc nhìn hướng xuống toàn cảnh thành phố, Thẩm Chi Ưu đang vui vẻ ngồi nói chuyện với Thẩm Trường An cùng Vương Nhi.
Thoạt nhìn có vẻ cả ba cùng trò chuyện nhưng chỉ có cô ngồi cười hai người bọn họ, Thẩm Trường An thì phải ngồi nũng nịu với Vương Nhi. Thẩm Chi Ưu nhìn hai người trước mặt, không nhịn được cười lên. Anh hai cô và chị ấy thật xứng đôi, bỗng dưng Thẩm Chi Ưu cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút. Nhưng có vẻ lúc nãy chị dâu cô có vẻ mạnh tay nhỉ? Trên trán còn thấy vết