Đúng vậy, con người luôn là thế.
Có không giữ, mất đừng tìm...
[Em...Thẩm Chi Ưu, em tuyệt tình đến vậy sao?Lẽ nào ngay cả một cơ hội thôi cũng không được sao? Một lần thôi...]
"Đừng nói nhiều nữa!!" Thẩm Chi Ưu hét lên, cắt ngang lời nói của người bên kia "Anh nghĩ anh là ai mà tôi phải cho anh một cơ hội?"
"Ha...không phải là tôi không cho anh cơ hội!!!!"
"Tôi có đấy chứ...!"
Nước mắt không tự chủ được rơi xuống, đôi môi khẽ nhếch lên thành nụ cười bi thương.
"Nhưng...bao lần rồi? Tôi đã cho anh cơ hội bao lần rồi? Anh phũ phàng tôi! Anh từ chối tôi! Anh...ghét bỏ tôi! Và sau đó thì sao? Tôi vẫn bỏ qua đấy thôi...tôi luôn tự nhủ bản thân sẽ cố gắng, luôn tự nhủ bản thân sẽ trở nên tốt hơn để được xứng với anh, để được bên cạnh anh rồi đổi lại thì được gì? Trình Tần...anh nói xem...tôi hiện giờ là được gì? Được đáp lại bởi tình cảm của anh sao?"
"Xin lỗi nhé, con tim của tôi không phải làm từ đá...cũng không phải làm từ sắt mà kiên cường đến vậy. Kết thúc rồi...tôi đã không còn tình cảm với anh nữa rồi! Chấm dứt đi..."
"Tút!" Tiếng cúp máy vang lên thanh âm lạnh lẽo, Thẩm Chi Ưu ngẩng đầu lên trời ngăn không cho nước mắt chảy ra nữa nhưng vô ích...căn bản là trong thân tâm cô vẫn còn đọng lại cảm giác của nguyên chủ, cô ấy chưa từng từ bỏ anh ta...chưa từng...
"Này, những lời nói kia tôi đã nói rồi...cô cũng nên nhanh chóng quên hắn ta đi!" Thẩm Chi Ưu nhìn lên kệ ở góc phòng, nơi có treo ảnh của nguyên chủ...là một tấm ảnh nguyên chủ đang tươi cười chụp cùng với Trình Tần "Sẽ tốt hơn nhiều nếu cô học cách từ bỏ những thứ không thuộc về mình đấy!"
Không phải là tôi muốn cô như vậy...chỉ là...cô không thể đấu lại được với Thẩm Như Ngọc mà thôi!
.
.
.
"Tút!"
"Chết tiệt!" Trình Tần tức giận ném điện thoại xuống đất.
Rốt cuộc mình đã làm gì sai chứ? Không phải cô ấy cũng có tình cảm với mình hay sao?? Tại sao chứ?
Trình Tần vò đầu, anh nhíu mày, chợt nhớ ra...
"Nhưng...bao lần rồi? Tôi đã cho anh cơ hội bao lần rồi? Anh phũ phàng tôi! Anh từ chối tôi! Anh...ghét bỏ tôi! Và sau đó thì sao? Tôi vẫn bỏ qua đấy thôi...tôi luôn tự nhủ bản thân sẽ cố gắng, luôn tự nhủ bản thân sẽ trở nên tốt hơn để được xứng với anh, để được bên cạnh anh rồi đổi lại thì được gì? Trình Tần...anh nói xem...tôi hiện giờ là được gì? Được đáp lại bởi tình cảm của anh sao?"
Câu nói đó của cô ấy là có ý gì chứ?
Con mẹ nó! Lồng ngực đau quá!
Thẩm Chi Ưu! Tôi nhất định sẽ có được em!
.
.
.
"Jim, cậu đặt vé máy bay cho tôi chưa?" Âu Minh Triết nhàn nhã nói, cả người dựa lên ghế.
"Tôi đặt rồi, sáng ngày mai có thể xuất phát!" Jim vừa nhìn màn hình laptop vừa đáp.
"Này!" Jim gấp laptop lại, xoay đầu nhìn Âu Minh Triết "Lần này em gái