Thẩm Chi Ưu bước ra ngoài cổng trường thì quả nhiên không ngoài dự đoán, chiếc xe BMW của Âu Minh Triết đang đứng ở đối diện cô. Chi Ưu vui vẻ chạy tới, mỉm cười sung sướng mở cửa.
"Ái chà, tiểu cứng đầu! Chào buổi chiều!!" Giọng của Thẩm Trường An vang lên từ phía ghế ngồi đằng sau, anh nhướng người lên phía trước, tươi cười vẫy tay.
Khuôn mặt Thẩm Chi Ưu trở nên khó coi, nụ cười khi nãy cứng lại.
CMN!!! Tại sao? Tại sao Thẩm Trường An lại ở đây cơ chứ???
Thẩm Chi Ưu ngay lúc này đây chỉ hận không thể nào cấu xé tên anh trai của cô ra. Trong lòng âm thầm ghi hận.
Hừ, đồ phá đám!
"Chào em, mau lên xe đi!" Âu Minh Triết mỉm cười nhìn cô.
Không còn cách nào khác, Thẩm Chi Ưu đành ngậm ngùi ngồi vào ghế lái phụ, còn không quên quay xuống khẽ trừng mắt với Trường An.
"Bây giờ cậu muốn đi đâu?" Minh Triết nhìn lên gương chiếu hậu phản chiếu vào Trường An, hỏi.
"Tất nhiên là về nhà rồi!" Thẩm Trường An dựa người vào ghế, bình thản đáp.
"Ừ!" Minh Triết nói, anh xoay vô lăng về hướng trái, ánh mắt nhìn qua Chi Ưu "Vậy thì em đợi anh chở Trường An về nhé, Chi Ưu?!"
Chi Ưu nghe thế thì ngay lập tức gật đầu lia lịa đến nỗi nếu không kịp gật như vậy thì sẽ vuột mất cơ hội này.
"Hả?" Trường An bật người dậy khỏi lưng ghế, hoang mang hỏi "Hai người định đi đâu?!"
"Đi ăn. Sao?" Minh Triết khẽ nhíu mày, nhìn lên gương chiếu hậu.
Thẩm Trường An nhìn cô, đôi môi nhẹ nhếch lên.
Khá lắm!
Thẩm Chi Ưu như biết được anh trai mình nghĩ gì thì liền cúi mặt xuống, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng.
Nhìn...nhìn cái quái gì chứ?!
Bộ...chưa...chưa thấy ai tán tỉnh trai bao giờ à?!
"Tôi cũng đi!" Thẩm Trường An ngả người vào lưng ghế, lên giọng thách thức Chi Ưu "Bây giờ tôi thấy đói!"
Người ngoài nghe thì có vẻ câu nói của Thẩm Trường An là bình thường, anh muốn đi thì nói muốn đi thôi nhưng vào tai Chi Ưu nó lại thành dạng...CÓ QUỶ MỚI CHO HAI NGƯỜI TÌNH TỨ MỘT MÌNH!!!
"Cũng được!" Âu Minh Triết trầm ngâm một lát rồi nói "Nhưng cậu đang bị cảm mà? Về nhà không phải là tốt nhất sao?"
"Không, có chết tôi cũng muốn đi!" Thẩm Trường An ngay lập tức đáp lại "Với lại cậu đừng có mà ngược đãi người bị bệnh như vậy chứ? Tôi chỉ là muốn ăn thôi mà?!"
Xì!!
Có ma mới tin anh!!!!
Đồ khốn, anh nhất định phải đòi đi bằng được hay sao?
Bị bệnh cái khỉ ho gì chứ?
Chẳng qua là kiếm cớ để đi cùng thôi mà??!
Thẩm Chi Ưu nghiến răng, cô quay đầu nhìn Trường An, cố gặng nặn ra một nụ cười dễ mến nhất "Anh bị cảm sao? Vậy thì anh nên ở nhà đi chứ!!"
"Chậc chậc, em gái à, ăn đồ ngon một mình là không được đâu nha~" Thẩm Trường An giơ ngón tay trỏ lên, lắc nhẹ "Không - được - đâu - nha!!"
Thẩm Chi Ưu hận không thể siết cổ cái tên đái dầm này ngay tại chỗ, cô âm thầm nuốt cục tức vào bụng, nở một nụ cười khó coi "Anh à, em cũng chỉ là muốn tốt cho anh thôi!!"
"Ứ ừ, em định tận hưởng một