Thời gian trôi qua, Thẩm Chi Ưu không ngờ bây giờ đã đến gần cuối tháng, chớp mắt đã trôi qua được nửa tháng. Thẩm Chi Ưu liền chẹp miệng chán nản bỏ điện thoại xuống, tiến đến tủ quần áo lấy đồng phục rồi vệ sinh cá nhân.
Trước khi ra khỏi phòng, Thẩm Chi Ưu cẩn thận quan sát kĩ bản thân ở trong gương một lượt rồi mới rời đi.
Nghĩ đến việc những tháng ngày qua trôi đi một cách yên bình thì cô lại cảm thấy rằng chắc là chỉ mình cô khi xuyên qua thì mới được hưởng như vậy, chẹp miệng lần hai, Thẩm Chi Ưu liền gạt bỏ suy nghĩ đó đi. Làm sao mà có chuyện yên bình như thế này được? Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện thôi!
Mà kệ, chuyện gì đến rồi sẽ đến, Thẩm Chi Ưu cô sẽ can đảm mà đối đầu hết!
Tiến đến phòng ăn, mỗi ngày đều được chiêm ngưỡng cảnh một nhà ba người hạnh phúc khiến cô cũng quen dần, cảm giác cô đơn cũng từ đó mà không còn cảm thấy nữa.
"Chị, em mời chị ăn sáng!!" Thẩm Như Ngọc thấy cô vào thì liền ôm lấy cánh tay của cô, một mặt tươi cười trước mặt Thẩm Thành Sơn, mặt kia lại nhân lúc Thẩm Thành Sơn không để ý thì trừng mắt với cô. Bàn tay nhỏ của Như Ngọc khẽ bấu chặt vào cổ tay Chi Ưu, từng chút từng chút một ghim sâu vào thịt.
Thẩm Chi Ưu cười lạnh, hất tay đẩy Như Ngọc ra "Cảm ơn, tôi tự ăn, không cần cô mời!"
"Mới sáng sớm đừng có mà làm loạn, Như Ngọc em ấy có lòng tốt mời mày mà mày thái độ thế à?!" Thẩm Thành Sơn nghiêm mặt quát lớn, ông vội vã đỡ Thẩm Như Ngọc dậy rồi đẩy cô như cách cô đã đẩy Như Ngọc.
Chi Ưu nhếch môi cười, cố gắng không để nỗi đắng trong lòng dâng lên, nuốt nước mắt vào trong, cô kiên cường nói "Ông có bao giờ nghĩ tôi là con ông không?!"
"Đồ láo xược như mày thì tao thà như không có còn hơn!" Thẩm Thành Sơn thẳng thừng lớn tiếng.
"Ha, vậy sao?!" Thẩm Chi Ưu cười nhạt, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt dần hiện lên rõ, không khí trong phòng đột nhiên ảm đạm.
Chi Ưu đưa mắt lên nhìn Thẩm Thành Sơn, nhẹ nhàng cười lên một tiếng rồi bước ra khỏi phòng "Tôi mong mẹ tôi không nghe thấy những lời ông vừa nói!"
.
.
.
Đến trường, Thẩm Chi Ưu không buồn ăn sáng khiến Tử Hạ, Đàm Khang Dụ và Thành Long lo lắng, hết lần này đến lần khác chạy xuống căn tin mua đủ loại đồ ăn mà cô thích đưa cô ăn.
Chi Ưu liếc nhìn đống đồ chất đống trên bàn, tâm trạng nặng nề khiến cô chỉ nhìn thôi cũng đã thấy nản rồi nên thở dài, đẩy hết đồ qua bàn Tử Hạ, cô gục mặt xuống bàn, không nói chuyện với ai.
"Này Chi Ưu, cậu mau ăn sáng đi!" Tử Hạ lay lay vai cô, đưa bịch mì trẻ em mà cô thích nhất đến gần "Không thì ăn cái này cũng được!"
"..." Đáp lại là sự im lặng, Tử Hạ có chút mất kiên nhẫn.
"Tiểu Ưu, cậu không ăn là tớ liền méc anh trai cậu!" Mục Tử Hạ lấy điện thoại ra, giả vờ ấn ấn.
"Hừ!!" Thẩm Chi hừ mũi, bực bội cầm bịch mì trẻ em lên ăn.
Mục Tử Hạ thấy vậy thì cất điện thoại đi, Đàm Khang Dụ và Lâm Thành Long cười giễu. Đúng thật chỉ có anh trai của Chi