Lâm Thành Long chạy tới đỡ Như Ngọc, cậu lo lắng hỏi han.
Sự việc trước mắt khiến Thẩm Chi Ưu há mồm trợn mắt, cô vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh.
"Em đang tìm anh?" Giọng nói trầm ấm vang bên tai, hơi thở ấm nóng quen thuộc nhẹ phả vào cổ cô.
Thẩm Chi Ưu xoay người, ngay lập tức liền nhìn thấy Âu Minh Triết đứng ở đằng sau cô.
Không phải là Âu Minh Triết sẽ đỡ Như Ngọc sao?? Tại sao chứ???
Khoan, như thế cũng được, cô càng thích!!
"K...không có!" Thẩm Chi Ưu lắp bắp phản bác. Tất nhiên là phải chối rồi, cô làm sao mà có nhiều liêm sỉ để mà nhận chứ??
Âu Minh Triết mỉm cười, nhìn thấy biểu hiện của cô, anh liền nhịn không được mà đưa tay xoa đầu cô. Thật là...có chút đáng yêu đấy!
Khi nãy là anh phản ứng nhanh, sau khi Thẩm Như Ngọc cố ý ngã về hướng anh, anh liền nhanh chóng né tránh. Thật sự mà nói, anh cảm thấy thật kinh tởm với cô ta.
Thẩm Chi Ưu được xoa đầu thì chỉ biết vừa ngấm ngầm mà hưởng thụ, vừa đỏ mặt, lấy hết sức bình tĩnh. Thẩm Trường An ở bên cạnh thì lén cười, sau đó thì lấy điện thoại ra chụp một tấm.
"Em không sao ạ!" Thẩm Như Ngọc đứng vững lại rồi nói "Em cám ơn anh ạ!" vừa nói, cô ta vừa cười.
"Ừm!" Lâm Thành Long mỉm cười nhìn Như Ngọc, sau đó thì cẩn thận xem Như Ngọc có bị gì không, còn tiện khen ngợi "Em thật đẹp!"
Mục Tử Hạ đứng một bên chứng kiến hết sự việc, cô nàng đột nhiên bỏ đi khiến Thẩm Chi Ưu giật mình, cô liền vội vàng đuổi theo.
Đàm Khang Dụ cũng lo lắng mà đuổi theo nốt, chỉ có Lâm Thành Long là không hiểu vì sao, cậu khó hiểu nhìn hai người bọn cô rời đi, trong lòng bất giác có chút khó chịu.
Thẩm Trường An giữ Âu Minh Triết ở lại, anh vốn định đi theo xem xem Chi Ưu định đi đâu nhưng Trường An lại ngăn cản, cuối cùng thì anh lại cùng Trường An vào đại sảnh của bữa tiệc.
Sau khi hai người Trường An rời đi, Thẩm Như Ngọc trong lòng rất tức giận. Đáng lẽ khi nãy cô ta canh rất chuẩn, cô ta chắc chắn sẽ ngã vào người Âu Minh Triết mà thế quái nào mà thằng nhóc này lại chạy tới đỡ chứ?
Tuy tức giận nhưng Thẩm Như Ngọc vẫn phải giả dạng, sau đó cô ta liền mỉm cười dịu dàng rủ cậu quay lại bữa tiệc.
Lâm Thành Long có chút động lòng, sau đó thì cậu cùng Như Ngọc bước vào đại sảnh.
.
.
.
"Tiểu Hạ!" Thẩm Chi Ưu chật vật đuổi theo.
Sau cùng thì Mục Tử Hạ mới dừng lại, không ngừng khóc lóc.
Thẩm Chi Ưu đau lòng nhìn Tử Hạ. Cô làm sao mà không biết lời nói khi nãy của Lâm Thành Long khen ngợi Như Ngọc đả kích thế nào đối với Tử Hạ?
"Có phải là A Long đã động lòng với Như Ngọc rồi không?" Tử Hạ không nhìn cô, cô nàng ngồi thụp xuống rồi tiếp tục khóc lóc.
Thẩm Chi Ưu và Đàm Khang Dụ chỉ biết nhìn nhau mà không nói gì, sau đó thì cúi người vỗ vai an ủi Tử Hạ.
Đơn phương...thật đúng là một nỗi buồn vô cớ, chỉ vì một lời nói mà khiến người ta thất vọng như thế này thì nó thật sự giống một con dao hai lưỡi, có thể