Thẩm Chi Ưu bây giờ mới sực tỉnh, quả thật cô tức đến nỗi bị ngốc luôn rồi. Đúng vậy, bây giờ cô vẫn còn cơ hội mà?
Chi Ưu nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô gật đầu, dáng vẻ kiên định đáp "Được, lão nương nhất định sẽ theo đuổi cho bằng được!"
Nói rồi, không để Trường An lên tiếng, cô một mực chạy vào trong.
Trường An "..." vừa nói là làm luôn rồi sao?
Anh bất lực đỡ trán. Thôi thì để cô nhóc này thích gì thì làm nấy vậy, dù gì thì anh cũng mong cô thành công.
.
.
.
Trở lại đại sảnh, Thẩm Chi Ưu liền nhìn thấy Âu Minh Triết, một thân hình cao ráo đứng ở bàn tiệc, hình dáng của anh lại vô tình mà nổi bật nhất đám đông.
Tiến tới chỗ Minh Triết, nhân tiện cô nhìn quanh xem Mục Tử Yên có còn quanh quẩn ở đây nữa hay không rồi mới yên tâm mà bước tới.
"Minh Triết..."
Lời chưa kịp nói hết, người đã bị kéo đi. Thẩm Chi Ưu bất ngờ bị kéo liền tức giận quay sang nhìn người đã kéo cô.
"Tiểu Hạ?" Chi Ưu nhíu mày khó hiểu nhìn Tử Hạ đang cúi gằm mặt xuống, dáng vẻ ủy khuất trông rất đáng thương.
"Tiểu Ưu...cậu đi theo tớ!" Tử Hạ nói xong liền dùng sức kéo cô, cô thậm chí còn chưa kịp tới gần Minh Triết đã bị lôi đi như vậy, Mục Tử Hạ cậu là đang cố ý trêu ngươi tớ sao??!
Khuôn mặt cô trở nên u sầu, biểu cảm mếu máo nhìn Đàm Khang Dụ khiến cậu chỉ biết cười bất lực.
Huhuhu!!
Triết!!
Aaaa!!!
Triết của tôi a!!!
Hình bóng của Âu Minh Triết dần dần khuất tầm mắt cô, tâm trạng cô liền trùng xuống hẳn.
Đi đến nơi vắng người, Tử Hạ mới quyết định thả Chi Ưu ra, cô đảo mắt một vòng, nơi này hoàn toàn vắng vẻ, thậm chí còn lạnh lẽo nữa, cô thật sự bị lạnh đến cóng người.
"Tiểu Ưu...có lẽ tớ nên bỏ cuộc rồi!" Tử Hạ ngồi thụp xuống, úp mặt vào đầu gối "Tớ không thể so nổi với Như Ngọc!"
Thẩm Chi Ưu bây giờ chỉ có thể muốn đánh người. So cái gì mà không được chứ? Mục Tử Hạ cậu thật sự hạ thấp bản thân mình đến vậy sao?
"Cậu có thể so được!" Thẩm Chi Ưu cúi người vỗ vai Tử Hạ "Yên tâm, cứ tin vào tớ!"
"Cậu đừng nói thế, như vậy cũng chẳng an ủi tớ được phần nào đâu!" Tử Hạ đưa đôi mắt đỏ ngầu lên, ánh mắt còn thoáng có sự thất vọng.
Thẩm Chi Ưu ngơ ra vài giây, sau cùng khẽ chửi thầm cái tên Lâm Thành Long ngu ngốc kia rồi mới thở dài hỏi:
"Đau lòng không?"
"...Có!"
"Ghen tị với cô ta không?"
"..."
"Có hay không?"
"Tiểu Ưu cậu bị ngốc à? Làm sao mà tớ không ghen tị được chứ?!" Tử Hạ đột nhiên gào lên, nước mắt còn chảy giàn giụa nơi khóe mắt.
"Ồ, được rồi!" Thẩm Chi Ưu ngay lập tức liền ngoan ngoãn câm nín, tuy nhiên sau đó thì lại đau lòng nhìn Tử Hạ "Khóc đi, khóc bao nhiêu cũng được!"
Tử Hạ nghe thế chỉ biết ôm chầm lấy cô mà khóc. Chi Ưu cũng chỉ biết thở dài. Đàm Khang Dụ ngồi một bên lấy tay áo không ngừng lau nước mắt cho Tử Hạ.
Chuyện này xảy ra ngay chính sinh nhật của Tử Hạ thế này thì thật trớ trêu. Có phải ông trời thấy cô chơi thân với ai thì liền cho người đó xảy ra những tình huống khốn nạn sao?
.
.
.
"Âu Tổng, thật trùng hợp quá. Không ngờ lại gặp ngài ở đây!" Một người đàn ông trung niên bụng phệ, thân mặc âu phục sang chảnh, đưa tay bắt lấy tay Âu Minh Triết.
Âu Minh Triết cười nhạt bắt tay, sau đó thì miễn cưỡng đáp lại vài câu.
Tiếp xong tên đó, trong đầu anh không hiểu vì sao lại nhớ đến Thẩm Chi Ưu. Lúc nãy không biết vì sao mà