Thật ra đúng như lời của Mục Tử Yên nói, anh bây giờ là bạn trai của cô ấy. Kiếp này anh chính là muốn đền đáp lại tình cảm của Mục Tử Yên nên mới chấp nhận làm bạn trai của cô. Tất nhiên là anh...có tình cảm với Tử Yên? Ừm, chắc là có nhưng mà...tại sao thế này? Trong lòng anh sao lại đột nhiên khó chịu?
Ở bên kia, Thẩm Chi Ưu cứng người, bàn tay không còn lực mà cầm lấy chiếc điện thoại khiến nó rơi xuống.
Trái tim Thẩm Chi Ưu bây giờ giống như bị đâm nát. Đau...thật sự rất đau...
Khẽ cười nhẹ, Thẩm Chi Ưu bây giờ trông rất giống một con ngốc!
Lại bị từ chối tình cảm sao?
Cái này tuy không phải là trực tiếp nhưng mà đã là gián tiếp từ chối rồi!
Có lẽ cô không có duyên để yêu sao?
Hahaha!! Có lẽ vậy...
Trái tim cô vô thức lạc vào cái hố của Âu Minh Triết, nhưng cô chính là người tạo ra nó. Thật nực cười làm sao khi cô vẫn còn nghĩ được rằng xuyên không rồi cô vẫn được yêu.
Thẩm Chi Ưu thật sự không nghĩ bản thân mình lại bị chơi một vố đau đến vậy. Trong lòng nhất thời tức giận nhưng tức giận thì sao chứ? Bảo cô đi cướp sao? Không! Cô nhất định sẽ không làm tiểu tam!! Có chết cũng không muốn làm kiểu người bản thân ghét!
Những cơn đau từ từ dày vò cô, chúng thấm vào tim can, trái tim giống như bị xé nát vậy. Có thể nói, người tạo ra bao hi vọng cũng là người dập tắt hi vọng.
Những giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống. Cô hận...hận lắm...
Cô hận cuộc đời!
Cô hận bản thân mình!!!
Cô hận anh...Âu Minh Triết! Em hận anh!
Tại sao thế? Ông trời không thể toại nguyện cho cô một điều được sao?
Thẩm Chi Ưu bây giờ chỉ biết gục mặt xuống khóc, cô khóc để vơi bớt đi nỗi đau, khóc để có thể xóa đi tình cảm này.
Âu Minh Triết, rất may vì em có thể biết trước. Âu Minh Triết, rất may vì...anh không biết em có tình cảm với anh.
Thẩm Chi Ưu thật sự không hiểu, đối với mối tình kiếp trước, nỗi đau này còn đau gấp bội lần nỗi đau trước. Là vì cô yêu sâu đậm?
Ha, thật vậy...
Yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu...
Tại sao chứ? Thẩm Chi Ưu cô có gì là không tốt? Cô có gì là kém Mục Tử Yên? Cô nỗ lực giảm cân, chỉ vì muốn anh thấy cô gầy hơn, thấy cô tốt hơn lúc trước, chỉ vì muốn anh có một chút gì đó tình cảm với cô nhưng có lẽ cô đã ảo tưởng quá rồi!
Cô thua! Cô thua Mục Tử Yên rất nhiều!
Không có được tình cảm từ anh, không được làm người con gái của anh chính là thua rồi!
Thua...Một từ thôi nhưng cớ sao lòng lại nặng nề vậy?
Trước đó, cô hiểu rất rõ, nếu như con đường này không thuận lợi, cô chỉ có thể nhìn người mình yêu vụt mất mà không thể làm được gì nhưng nếu ngược lại, cô có thể hạnh phúc mà bên người ấy, tuy vậy, sự việc bây giờ diễn ra ngay trước mắt, con đường này...căn bản là không thuận lợi rồi...
Những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống, khóe mắt ướt đẫm, một thân ảnh nhỏ thu người ngồi