Leo lên đến đỉnh, Thẩm Chi Ưu thả lỏng người, thoải mái hít thở bầu không khí trong lành ở nơi đây.
Núi non hùng vĩ, những ngọn núi nối tiếp nhau, bị che lấp bởi một vài đám sương mù, tiết trời mát mẻ, trong xanh như đầu xuân.
"Thật thoải mái!" Thẩm Chi Ưu nhịn không được mà vui vẻ kêu lên.
"Hahaha!! Anh trai em là người chọn chỗ này đấy!" Thẩm Trường An vỗ ngực, phổng mũi tự hào nói.
"Xì!" Chi Ưu hừ mũi khinh thường, sau khi thấy vẻ mặt méo xệch của Trường An, cô liền bật cười.
"Em đùa đấy!"
Sau đó thì Trường An ra vẻ hờn dỗi, anh chạy về hướng dựng lều để phụ Vương Nhi làm bữa trưa. Hừ, Tiểu Cứng Đầu đúng là không biết điều!
Thẩm Chi Ưu cười ngất với điệu bộ của Thẩm Trường An, cô lau nước mắt, sau đó nằm ngả người xuống bãi cỏ.
Những làn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương hoa nhè nhẹ khiến đầu óc cô trở nên thư thái, cô mỉm cười, ngước đôi mắt lên nhìn bầu trời trong xanh kia.
"Thẩm Chi Ưu!" Trình Tần tiến đến, anh từ từ ngồi cạnh cô.
"Anh qua đây làm gì?" Thẩm Chi Ưu buột miệng hỏi, vốn dĩ cô không thích anh ta mấy nhưng không thể vì anh ta mà mất cả hứng được nên cô đành nhẫn nhịn.
"Ngắm cảnh thôi!" Trình Tần cười nhạt đáp.
"Ô, thế thì ở bên hướng kia có sông đấy, còn có cả cảnh núi nữa, rất nhiều chỗ để Trình Tổng tham quan, ngài nên đi đi ạ!" Cô không khách sao nói thẳng, sau đó thì đưa tay đặt dưới sau đầu để gối lên.
"Em là đang đuổi tôi?"
"Về lí mà nói thì có lẽ vậy!"
"Em...em không thể nào vì tôi mà nhượng bộ được sao?"
"Vì anh? Thật buồn cười, những lời tôi nói trước đó, anh không hiểu sao?"
"...Tôi hiểu...nhưng em thật sự không thể cho tôi một cơ hội?"
"Ha, Trình Tần, anh tới đây chỉ vì nói những câu này với tôi?"
"..."
"Nếu là vậy thì mong anh mau đi ra chỗ khác, tôi không muốn nghe đâu!"
"Thẩm Chi Ưu, tôi biết là em rất hận tôi, rất ghét tôi vì tôi đã bỏ rơi em. Trước kia là tôi sai, tôi bỏ rơi em, tôi coi thường tình cảm của em, tôi mang đến cho em nhiều tổn thương, khiến em phải chịu nhiều ủy khuất cũng là do tôi. Cho nên tôi xin em...chỉ cần một cơ hội thôi...nhé? Tôi bây giờ thật sự biết thế nào là hối hận rồi...sau khi em đi...tôi rất nhớ em!"
"Trình Tần, anh là đang kể chuyện cười cho tôi nghe sao?"
Thẩm Chi Ưu bật cười, cô ngồi dậy, xoay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
"Chuyện trước kia đã là quá khứ rồi, cứ xem như là thả rắm vào không khí đi, mà hơn nữa rắm đã thả, anh có thể thu hồi lại được sao? Cho nên Trình Tổng à, anh đến đây là để kể chuyện cười?"
Trình Tần nhìn vào đôi mắt của Thẩm Chi Ưu, ánh mắt cô tuyệt nhiên không hề có hình bóng của anh. Trái tim anh đột nhiên thắt lại, lời nói của cô