Thẩm Chi Ưu bị câu nói của Âu Vô Sỉ đả kích, cô liền trừng mắt đấm vào ngực anh một nhát. Trong đầu cô lại nghĩ đến bảy bảy bốn chín hình ảnh của anh, anh chắc chắn sẽ đau đớn mà nhăn mặt như Trường An, nghĩ đến đó thôi cũng khiến cô vui sướng, nhưng sự vui sướng ấy lại kèm theo nỗi xót nhẹ trong tim.
Cô đúng là bị rồ mà, đánh người ta xong lại cảm thấy xót.
Đôi tay lại vô thức đưa lên xoa xoa nơi mà cô đã đấm, cơ mà chưa kịp sờ đến lại bị bàn tay to lớn của Âu Minh Triết nắm lấy, anh liền bày ra vẻ lưu manh:
"Em đấm anh như vậy, thật giống như là gãi ngứa vậy. Nhưng mà anh chỉ dùng lời nói, em đã đáp trả lại cho anh bằng hành động, hay chi bằng để anh cũng hồi đáp lại cho em...nhé?" Nói rồi Âu Minh Triết nhướn mày, anh liền cười nguy hiểm, bàn tay lại từ từ đặt trên cúc áo, giống như là muốn tháo nó ra vậy.
"Vô sỉ!"
Thẩm Chi Ưu đỏ mặt, lúng túng quát, sau đó thì nhanh chóng xoay đầu bỏ đi.
Khốn khiếp!
Thẩm Chi Ưu, mày đúng là đồ ngu. Lại đi thích một người bị chó gặm mất liêm sỉ, mày nói xem đầu óc mày có phải là có vấn đề không?
Âu Minh Triết bật cười thành tiếng, song anh liền đuổi theo cô. Hai bóng dáng, một lớn một nhỏ bước đi trên con đường cát, trông rất xứng đôi, khung cảnh lại tựa như một bức tranh, thật sự đẹp tuyệt mĩ.
Xa xa, ở đằng sau hàng cây dừa, một thân ảnh mảnh khảnh của cô gái toát ra soát khí bức người, đôi mắt ánh lên thành tia thù hận, lửa giận trong lòng phừng lên, từng đường gân hiện lên trên trán cô ta.
Thẩm Chi Ưu, đồ tiện nhân đáng chết!
Dám quyến rũ Âu Minh Triết của tao...mày...mày con khốn!
Hôm qua Mục Tử Yên dậy đã nhận được tin nhắn của Âu Minh Triết, cô ta và anh vốn không ở chung lều, sáng hôm ấy đọc được tin nhắn từ anh, trong lòng cô ta liền nổi lên sự bất an nhưng đều bị cô ta gạt bỏ qua một bên.
Khi đến bên con suối ấy, Mục Tử Yên liền sà vào lòng Âu Minh Triết, cô ta vui vẻ ôm ấp, nhưng sự vui vẻ ấy lại không được bao lâu liền bị Âu Minh Triết lạnh nhạt đẩy ra.
"Chia tay đi!"
"Tại...tại sao?" Mục Tử Yên kinh ngạc trợn tròn mắt, lắp bắp hỏi.
"Ha, Mục tiểu thư...tôi đúng là có mắt mà như mù, không nhìn rõ bản chất của cô!"
"Triết...anh...anh nói gì em không hiểu!"
"Cô thật sự có tình cảm với tôi?"
"Triết...em có tình cảm với anh. Em thề..."
"Thề?" Âu Minh Triết cười khẩy, anh đưa điện thại đến trước mặt Mục Tử Yên, mở một đoạn video ra.
[Làm sao? Không có được Âu Minh Triết, mày hẳn sẽ suy sụp lắm nhỉ?]
[Đáng tiếc, mày lại là kẻ thua cuộc. Tao sẽ được làm phu nhân Âu Thị, nắm quyền cao, tiền tài, địa vị đều có cả!]
Từng lời từng câu đều rõ mồn một, Mục Tử Yên hóa đá, cô ta nghẹn đến không thể thốt thành lời.
"Xem ra...cô là có tình cảm với chiếc ghế phu nhân Âu Gia hơn tôi nhiều!"
"K...Không...không phải đâu...Triết, anh nghe em giải thích đã!" Mục Tử Yên sợ hãi bám lấy cánh tay của Âu Minh Triết, nước mắt đầm đìa, bộ dáng ủy khuất thật khiến người khác mủi lòng. Ả ta luôn dùng cách này với Minh Triết, anh nhất định sẽ bỏ qua thôi, nghĩ đến, ả ta không ngừng đắc ý trong lòng, tiếp tục bày ra bộ dáng đó.
Âu Minh Triết nhíu mày, sau đó