Bởi vì sáng hôm nay Âu Minh Triết phải lên công ty nên Thẩm Chi Ưu vô cùng chán nản, cô liền vòi Thẩm Trường An đến quán đá bào của ông bà lão kia.
Thẩm Trường An hết cách, nhưng trước tiên anh phải thay xe nên phải về lại Thẩm Gia.
Thẩm Trường An lên phòng lấy chìa khóa xe, Thẩm Chi Ưu thuận tiện đi theo.
"Cút! Mau cút khỏi đây mau!!" Tiếng hét vang lên qua cánh cửa, cô và Thẩm Trường An tò mò mở ra.
Trước mắt, cảnh tượng xảy ra ngay trước mặt cô, Thẩm Thành Sơn tức giận quát to, Nguyệt Lan toàn thân chỉ duy nhất bộ đồ nội y, đang khóc lóc cầu xin ông, kế bên còn có một người đàn ông khác đang cuộn lấy chăn, đứng ở một góc.
"Đôi gian phu dâm phụ này mau cút khỏi đây, Thẩm Gia không hề chứa loại người tiện nhân!"
Người làm bàn tán sôi nổi, Thẩm Chi Ưu nhân cơ hội liền hỏi chuyện thì mới ngớ ra, Nguyệt Lan bà ta là đang ngoại tình, sau đó thì Thẩm Thành Sơn liền bắt được.
"Ông xã à, em cầu xin anh...chuyện không phải là như vậy đâu...nghe em...hãy nghe em giải thích!" Nguyệt Lan khóc lóc cầu xin, bà ta không màng mặt mũi mà chỉ mặc mỗi nội y mà khẩn cầu.
"Chuyện đã đến nước này rồi...bà...bà còn muốn giải thích?" Thẩm Thành Sơn đau lòng nhìn Nguyệt Lan, ánh mắt chứa đầy bi thương.
"Không...làm ơn hãy nghe em giải thích, mọi chuyện đều không phải như anh thấy đâu..."
Thẩm Thành Sơn cay đắng nhìn bà ta, trong lòng dấy lên nỗi thất vọng, trái tim ông tưởng như bị xé toạc ra...
Thẩm Chi Ưu nhìn ông, trong lòng cô đột nhiên lại vô cùng khó chịu, cô tức giận tiến tới gần Nguyệt Lan rồi mạnh chân đá bà ta văng sang một bên.
"Bà mau cút đi, những hành động của bà, tất cả đều đã phơi bày ra hết rồi, bà còn muốn giải thích gì nữa?" Thẩm Chi Ưu giận dữ nói, cô nhìn Thẩm Thành Sơn, tim cô đột nhiên đau xót, cô thực sư không hiểu bản thân vào lúc này, ông ta đã từng đối xử như thế nào với cô cơ mà? Nhưng vì sao chứ?
"Mày...mày câm miệng!" Nguyệt Lan bị hất ngã liền nổi đóa, trừng mắt chửi lại.
"Người đâu, mau dọn rác!" Thẩm Trường An nhíu mày, lạnh mặt ra lệnh.
Người làm liền đuổi Nguyệt Lan và người đàn ông kia đi, chưa được vài giây, Thẩm Thành Sơn đã khuỵu xuống, trái tim ông đã tan nát...
Thẩm Chi Ưu nhìn ông, cô buồn bã an ủi, sau đó thì Thẩm Thành Sơn nhịn không được mà nói:
"Đuổi bà ta đi, sau này bà ta sẽ không được bước chân vào Thẩm Gia nữa, người nào phá lệ thì cút hết!"
Thẩm Chi Ưu đỡ ông đứng dậy, ông liền đi ra khỏi cửa, ra lệnh cho tài xế chở đi một nơi.
Thẩm Chi Ưu định bụng đi theo nhưng bị Trường An cản, ngay cả tâm trạng cũng bị trùng xuống, ly đá bào kia cũng không khiến cô phấn chấn lên.
.
.
.
Trên xe, Thẩm Thành Sơn trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, từng cảnh vật vụt qua cửa sổ, ông xoay đầu, đột nhiên nhớ đến người vợ quá cố của mình thì ra lệnh cho tài xế lái xe đến khu mộ.
Đứng trước ngôi mộ của người vợ quá cố, trên bia mộ khắc tên bà, Nguyệt Linh, lại còn có ảnh của bà khiến ông vô thức khuỵu gối xuống, nước mắt tuôn rơi...
Ông thật không ngờ rằng NGuyệt Lan lại làm thế với ông. Nếu như hôm nay không phải vì có cuộc họp nên ông mới về sớm, thì ông sẽ bị lừa mãi sao?
Những đau đớn trong lòng không ngừng dày vò ông, nước mắt lại không ngừng rơi.
Nhìn lên ảnh của bà, Thẩm Thành Sơn bất giác nhớ đến chuyện khi xưa, khi ông và bà vẫn còn là thiếu niên, tình yêu khi ấy trẻ